Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Chu Nhược giống như hồi phục lại.

Tiểu Hồng vui vẻ nói
"Cô cho ta chocolate ăn, ta đương nhiên sẽ cứu cô.

Yên Yên nói, nhận ân thì phải báo đáp."
Tiểu Hồng nói xong, yên lặng kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực.

Tô Cổ không biết đã xuất hiện trước mặt nó từ khi nào.

Hắn dựa vào tảng đá, mặt vô cảm
"Thất thần cái gì? Đi thôi!"
Tiểu Hồng
"À, à, à, đúng vậy!"
Nói xong nó nghĩ nghĩ, sau đó chuẩn bị ôm Chu Nhược lên.

Còn chưa kịp ôm, 'rầm' một tiếng, Tiểu Hồng vấp vào cái khăn trải giường dài ngoằng, ngã đập mặt xuống đất.

Tô Cổ nhấc chân, đá Tiểu Hồng sang một bên.

Liếc mắt nhìn Chu Nhược một cái.


Mặt lãnh đạm.

"Có thể tự đi không?"
Chu Nhược quấn khăn quanh người.

Mắt cá chân cô đập phải hòn đá, miệng vết thương còn đang chảy máu dính đầy cát.

Tô Cổ nhìn thoáng qua.

Bước tới gần, khom lưng chuẩn bị bế Chu Nhược lên.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, còn có tiếng bước chân chạy nhanh tới phía này.

Người chạy tới là Lộ Bình.

Hắn ngồi xuống nhìn Chu Nhược
"Thế nào rồi?"
Chiếc kính đen không biết đã đi đâu, chỉ cảm thấy hắn vô cùng vội vàng.

Từ trước đến nay, hắn đều thể hiện mình là một người lịch sự hòa nhã.

Hiện giờ lại có chút hoảng loạn.

Chu Nhược nở một nụ cười
"Không sao."
Lộ Bình nhìn Chu Nhược, lại nhìn đống quần áo bị xe tơi tả đầy đất.

Không hỏi một câu, bế người lên đi tới chiếc xe việt dã.

Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Tô Cổ
"Chúng ta phải đi cứu người nữa sao? Cô ấy lại bị người khác mang đi rồi!"
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng đang nằm trên đống cát.

"Không cần!"
Rõ ràng hai người họ có quan hệ không bình thường.

Tiểu Hồng gật gật đầu.

Nó vươn tay
"Ôm."
Mỗi lần Tô Cổ nhìn thấy nó dùng cái vẻ mặt đương nhiên mà đòi hỏi hắn, trong lòng luôn nảy ra ý tưởng đánh gãy chân nó.


Nhưng mà cũng may, đó chỉ là ý tưởng.

Cuối cùng, Tô Cổ vẫn khom lưng, bế con rắn béo lên khỏi mặt đất, trở về.

Tiểu Hồng nói
"Ta đã đáp ứng với em gái, sẽ cho cô ấy kẹo ăn."
Tô Cổ
"Ừm!"
Hắn lên tiếng tỏ vẻ đã biết
Tiểu Hồng thấy vậy, tiếp tục nói
"Còn có cả chocolate, kem ly, đường hồ lô và...."
Tiểu Hồng đang nói, Tô Cổ đang đi bỗng dừng lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cúi đầu nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.

Tiểu Hồng vội vàng ngậm miệng, sau đó thành thành thật thật ôm lấy cổ Tô Cổ, héo héo
"Ta chỉ nói cho em gái kẹo, không cho những cái khác."
Đại khái là Tiểu Hồng bị Tô Cổ đánh ra kinh nghiệm.

Vừa nhìn mặt Tô Cổ là biết Tô Cổ muốn đánh nó.

Ừ, vậy thì không cần ăn chocolate hay kem ly nữa.

.......!
Còn Tô Yên.

Vốn dĩ là muốn ăn thịt người, không hiểu vì sao lại thành bị cắn.

Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa

"Leng keng!! Kịch bản { Chạy thoát Mạt thế } bị phá hỏng, tự động biến thành kịch bản mới.

Mời ký chủ kiểm tra và nhận."
Dứt lời, Tiểu Hoa dừng lại một chút, lại sửa lại lời nói.

"Mong ký chủ có thời gian kiểm tra và nhận kịch bản."
Mặt trời dần lên cao, sắc trời sáng lên.

Sự việc buổi tối ngày hôm trước, tất cả mọi người đều giống như không biết.

Một đám trầm mặc ngồi trên xe buýt.

Cho đến khi xe chuẩn bị khởi hành, Tô Yên và Quân Vực mới khoan thai tới muộn.

Một trước một sau bước lên xe.

Tô Yên vừa lên xe, nhìn qua giống như không có gì bất thường
Ngoại trừ môi cô không biết vì sao lại có thêm một vết cắn.

Tiểu Hồng vừa thấy, liền nghĩ đến Tô Cổ nói rằng Yên Yên và nam nhân tên Đường Dã Bạch ở bên nhau.

Nó 'hừ' một tiếng
"Yên Yên khẳng định là lại bị Đường Dã Bạch khi dễ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui