Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit & Beta: Ngân Minn
Chủ nhiệm lớp cầm một trang giấy đứng trên bục giảng
"Thành tích của mọi người đã có trong phiếu điểm này.
Lớp của chúng ta...."
Ông không nhịn được mà cười ngoác tới tận mang tai
"Làm bài không tồi, không tồi a.
Bạn đứng đầu và đứng thứ hai chỉ hơn kém nhau 1 điểm.
Hơn bạn đứng thứ ba những 20 điểm, quả thật không tồi!"
Một lát sau, chuông tan học vang lên.
Chủ nhiệm lớp đặt phiếu điểm xuống bục giảng, tiếp tục nói.
"Thành tích của mình đến đâu, thì tự nhìn xem.
Mọi người phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Nói xong, ông sờ sờ cái đầu trọc của mình, vô cùng cao hứng.
Mọi người vừa xem phiếu điểm vừa bàn tán sôi nổi
"Ai, ai đứng thứ nhất vậy? Là Bạch Hoành Vũ sao?"
"Bạch Hoành Vũ? Hắn vẫn tới tham gia kiểm tra sao??"
"Cậu không biết sao, ngày kiểm tra cậu ta đã tới trường.
Thi xong liền đi luôn."
"Bạch Hoành Vũ chính là học bá, học tập tốt, lớn lên lại đẹp trai, là phú nhị đại trong nhà có tiền.
Chậc chậc chậc, ông trời quá không công bằng rồi.."
Đang nói, một người bỗng nhiên gào lên
"Thứ nhất, thứ nhất! Là Tô Yên! Cmn!! Quá trâu bò??!"
Ánh mắt hâm mộ sôi nổi bắn tới tấp về phía Tô Yên
Sau đó, lại có người hét lên
"Thứ hai là Tô Cổ, không phải Bạch Hoành Vũ!"
Mọi người lại tập trung nhìn chằm chằm vào Tô Cổ.
Có người ghé vào bục giảng rên rỉ
"Có để cho người khác sống không vậy??"
Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên.
"Thành tích lợi hại như vậy, xem ra là trước đây tôi coi thường cô rồi."
Tô Yên
"Về sau sẽ còn rất nhiều chuyện kinh ngạc."
Chiếc bút chì màu hồng trong tay Tần Huyên Nhu bị bẻ gãy làm đôi.
Ngày hôm nay, Tô Yên nói rất ít.
Buổi tối về nhà.
Cổ Quyết vẫn chưa trở về.
Tô Cổ nhìn Tô Yên
"Chị muốn đi tìm hắn?"
Tô Yên lắc đầu
"Hắn là yêu không phải người, nếu muốn chạy thì có tìm cũng không thấy."
Tô Cổ
"Cuối cùng cũng được thanh nhàn hai ngày, không phải nhìn hắn dính lấy chị."
Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ
"Là sao?"
Tô Cổ bưng ly nước lên, uống một ngụm
"Giống y như keo dán da trâu, ngày 24 tiếng dính lấy chị vẫn kêu không đủ.
Nhìn mà thấy nổi cả da gà."
Tô Yên chưa bao giờ nghe thấy Tô Cổ nói như vậy.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Cổ cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên đi về phòng mình.
Dưới gầm giường còn một người nữa.
Tô Yên cũng không ngồi ngốc trong phòng khách nữa, đi về phòng.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ không suốt ruột sao?"
"Sốt ruột cái gì?"
"Không sốt ruột hắn mất tích sao? Vạn nhất hắn bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Tô Yên nằm trên giường, nhắm mắt lại
"Hắn ngốc bạch ngọt trước mặt ta, không có nghĩa hắn thật sự là tên ngốc bạch ngọt."
Bắt cóc hắn?
Chỉ mong mấy tên xấu không gặp phải hắn.
Nếu không, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Trong phòng Tô Cổ.
Tô Cổ lôi cổ Tiểu Hồng ở dưới gầm giường ra.
Tiểu Hồng bị bịt miệng, hầm hừ nhìn Tô Cổ
"Ư, ư ư ư ư!!"
Ngươi dám trói ta, ta mách Yên Yên!!
Tô Cổ thấy nó vẫn không khác gì so với lúc hắn rời đi
"Yên Yên biết."
Tiểu Hồng
"Ư ư ư ư ư!!"
Yên Yên chắc chắh sẽ đánh ngươi!!
Tô Cổ
"Yên Yên nói, để ngươi không làm chuyện ngu xuẩn."
Nghe xong, Tiểu Hồng liền héo.
Tô Cổ lấy mảnh vải nhét trong mồm nó ra..
Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất.
"Ngươi không cho ta mua xe, ngươi không cho ta mua mũ, ngươi còn trói ta lại, không cho ta ăn cơm, Yên Yên còn thuận theo ngươi!!"
Tô Cổ trầm mặc nhìn nó một hồi lâu
"Chuyện này, nằm ngoài dự kiến của ta."
Tiểu Hồng ngẩng đầu
"Hả?"
"Ta xác thật là không nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn như vậy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...