editor: Victoria
Beta: Tinh Niệm
"Anh là ai?"
Hắn hỏi.
Tô Yên ôm hắn
"Đại Ngư."
" Đại Ngư là ai?"
Vừa hỏi như vậy, Tô Yên liền không nói.
Nguyên Tử Mật thấy cô mơ màng muốn ngủ, nghĩ, hỏi không ra liền thôi.
Đang muốn để cô nằm ngủ ngon giấc thì bỗng nhiên thấy cô mở to mắt, thực nghiêm túc nhìn hắn
"Quân Vực, anh là Quân Vực."
Thân thể Nguyên Tử Mật cứng đờ.
Quân Dư?*
*Quân Vực đọc là jūnyù, Quân Dư đọc là jūnyú.
Cơ hồ là ngay khi nghĩ đến cái này, trong phút chốc, khẩu khí đều muốn ngưng kết lại.
"Trình Quân Dư?"
Hắn mở miệng.
Tay ôm eo Tô Yên càng dùng sức.
Tô Yên nghe vậy, lắc đầu
"Quân Vực là Quân Vực.
Quân Vực là Đại Ngư, anh chính là Đại Ngư."
Cô sửa đúng.
Nói xong liền ngủ.
Vị nào đó nằm trên giường thân thể cứng đờ, trên mặt không hề có ý cười, liên tục như vậy đến hừng đông.
······
Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa, Tô Tiểu Hồng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra liền thấy được Tô Cổ nằm ở bên cạnh nó.
Được rồi, nó sớm đã quen.
Dù sao cho tới nay, thời gian dài như vậy vẫn luôn là hai người bọn họ ngủ cùng nhau.
Chỉ là ······.
Tô Tiểu Hồng phản ứng trong chốc lát.
Ân??
Yên Yên đâu??
Không phải đã nói cho nó ngủ cùng Yên Yên sao?
Đang nghĩ ngợi tới đây thì thấy Tô Cổ mở mắt.
Tô Cổ
"Tỉnh?"
Tô Tiểu Hồng mơ màng, ngơ ngác hỏi
"Đêm qua, là ta ngủ cùng Yên Yên sao?"
Tô Cổ liếc nó một cái
"Ngươi cảm thấy sao?"
Tô Tiểu Hồng cẩn thận nghĩ nghĩ, một chút ký ức đều không có.
Chỉ nhớ rõ sau khi ngửi thấy được đồ ăn rất ngon, sau đó cắn một miếng, lại sau đó bị đánh hôn mê.
Tô Tiểu Hồng còn sót lại một chút hy vọng
"Đúng không?"
Nó dùng đôi mắt sáng lấp lánh đầy hi vọng mà nhìn Tô Cổ.
Tô Cổ
"Ân"
Tô Tiểu Hồng tức khắc liền cao hứng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cao hứng đủ rồi, lại nghi hoặc
"Vì sao Yên Yên không ở đây?"
"Lúc sau nam nhân của Yên Yên tới, đưa chị ấy đi."
Tô Cổ bồi thêm một câu
"Không thấy được bên ngoài đã là giữa trưa sao? Ngu xuẩn."
Nói xong, Tô Tiểu Hồng tự động bổ não.
Ân, nhất định là đêm qua nó ngủ cùng Yên Yên, chờ tới buổi sáng, nam nhân Yên Yên đến mang Yên Yên đi.
Khi đó nó còn đang ngủ.
Trải qua một loạt bổ não, Tiểu Hồng cảm thấy mỹ mãn.
Từ khi xuống giường, đều là cười tươi rạng rỡ.
Tô Cổ tựa hồ đã biết trước nó sẽ có phản ứng như vậy, sau khi rời giường cũng chẳng buồn để ý nó.
Tới lúc ăn cơm, đồng chí Tô Tiểu Hồng rốt cuộc chú ý tới cổ tay Tô Cổ.
Thấy hắn có quấn băng gạc màu trắng.
Tô Tiểu Hồng
"A? Ngươi bị người đánh??"
Tô Cổ
"Bị một đứa ngu xuẩn cắn."
Tô Tiểu Hồng cười trên nỗi đau của người khác
"Ngươi cũng thảm quá."
Tô Cổ mặt vô biểu tình nhìn nó
"Ân, đồ ngu kia cũng rất thảm, khuôn mặt bị đánh thành cái đầu heo."
Tiểu Hồng nghe vậy cũng không để ý nữa.
Vừa mới bắt đầu nó còn không cảm thấy cái gì, nhưng mà vừa ăn liền thấy quai hàm đau.
Vươn cái tay mập xoa xoa, càng xoa càng đau.
Cẩn thận sờ sờ, mặt hình như lớn hơn.
Nó xuống ghế, soi gương.
Phát hiện một bên mặt tím tím xanh xanh, sưng đến không được.
Tiểu Hồng phản ứng lại, căm giận nói
"Ngươi đánh ta??"
Tô Cổ liếc nó một cái, cởi bỏ băng gạc trên cổ tay mình, lộ ra vết cắn kia, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, sắp cắn đứt cả một mảng thịt rồi.
Tô Cổ
"Thịt này của ta ăn ngon sao?"
Tiểu Hồng nghe hắn âm trầm nói.
Trong đầu tức khắc nhớ tới khi mình uống say có cắn được đồ ăn.
Đang nghĩ ngợi, không biết Tô Cổ đã đi tới lúc nào.
Dùng tay bóp mặt Tiểu Hồng, thanh âm không hề phập phồng
"Lão tử hôm nay không chỉ muốn đánh ngươi, còn muốn đập chết ngươi."
___
Hai đứa này có phải gọi là 'Tương ái tương sát' trong truyền thuyết không?
(つ≧▽≦)つ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...