Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Tiểu Hồng nghe thấy vậy, cắn chết nó ư, còn lâu nó mới sợ.

Nó vẫn nhớ rõ ràng, bản thân nó da dày thịt béo đấy nha.

Nó tiếp tục túm tay Tô Cổ lắc lắc
"Hoa, hoa của ta, chị gái kia rõ ràng cho ta hoa.

Ngươi không đưa cho ta, ta sẽ cắn chết ngươi!"
Tiểu Hồng tức giận.

Một lớn một nhỏ đang giằng co.

Vốn dĩ Tô Yên muốn đi qua đó xem xem.

Nhưng cô lại nhìn thấy.....!
Tô Cổ dùng một tay túm cổ áo Tiểu Hồng, nhấc lên, ấn nó lên tường.

Tiểu Hồng bị treo lơ lửng giữa không trung, im lặng trợn mắt nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ sát lại gần, ấn hai cánh tay nó, mặt dán vào cổ Tiểu Hồng.

Ngõ nhỏ chìm vào yên tĩnh.

Tô Yên đứng xa, đôi mắt thoáng trợn to.

Tiểu Hoa biết dù mình nói chuyện thì hai đứa kia cũng không nghe thấy.

Nhưng cũng không biết có phải do bị bầu không khí này tác động không, mà Tiểu Hoa hạ thấp giọng thì thầm với Tô Yên
"Ký chú, Tô Cổ hôn Tiểu Hồng sao?"
Tô Yên
"Hình như vậy."
"Ký chủ, vậy, vậy hai người bọn họ là một đôi sao?"
"Ta, ta cũng không biết."

Tô Yên cũng rất kinh ngạc, không hiểu vì sao hai đứa nhóc này lại đi tới bước này.

Chẳng lẽ do hai đứa nó ở chung lâu quá hay sao?
Tô Cổ và Tiểu Hồng giống như lòng bàn tay và mu bàn tay của Tô Yên vậy.

Cô cũng không biết nên hỗ trợ hay chia rẽ.

Loại chuyện này, đương sự vẫn là người rõ ràng nhất.

Tiểu Hoa
"Wow, vậy, 50 cuốn tư liệu đam mỹ của em có thể đưa cho hai người bọn họ rồi nha~."
Suy nghĩ của Tiểu Hoa thay đổi rất nhanh.

Một giây trước còn chưa muốn tin, một giây sau liền cân nhắc muốn phổ cập kiến thức cho bọn họ.

Tô Yên xoay người, quay trở lại bên trong Bách Nhạc Môn.

Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chúng ta không đi nữa sao?"
Tô Yên
"Quay về lấy hoa cho nó."
Không phải vừa rồi Tiểu Hồng nói có một chị gái cho nó hoa sao?
Cô trở về lấy hoa cho nó.

Hơn nữa cô đứng ở chỗ đó cũng có chút quái quái.

Tốt nhất là để hai đứa nó tự mình xử lý đi?
Bên này, Tô Yên mới vừa đi vào.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng liền gào lên
'Ầm' một tiếng.

Tiểu Hồng rơi xuống đất.


Trên cổ còn có thêm một dấu răng rớm máu.

Tiểu Hồng tức không chịu được.

Vừa giận liền trực tiếp biến thành rắn.

Sau đó hai người đánh nhau.

Tiểu Hồng tức giận vì bị cắn, còn bị cắn chảy máu nữa chứ.

Tô Cổ cũng khó chịu với Tiểu Hồng từ lâu.

Qua bao nhiêu thế giới như vậy, chỉ số thông minh của cái thứ này càng ngày tụt dốc không phanh.

Sớm muộn gì hắn cũng bị con rắn đần này làm cho tức chết.

Trước khi bị tức chết, hắn cũng phải đánh cho con rắn này một trận ra trò cái đã.

Hai đứa đều có lý do tức giận riêng nên cứ thế mà xông vào đánh nhau.

Khi Tô Yên ôm theo bó hoa ra ngoài, đầu ngõ đã không còn bóng người.

Cô nhìn quanh nửa ngày, mới lên tiếng hỏi Tiểu Hoa
"Người đâu rồi?"
Tiểu Hoa
"Ký chủ, bọn họ cách chỗ này một trăm dặm rồi."
Đang nói, liền có tiếng ô tô dừng lại ở ngay đầu ngõ nhỏ.

'Cạch' một tiếng, của xe mở ra.

Một người bước xuống xe.

Tiết trời lập thu se se lạnh, người kia mặc quân trang màu xanh lục, áo khoác cùng màu, chân đeo ủng đen.

Người đó vừa đi về phía cô, vừa cởi bao tay.

Càng tới gần, khuôn mặt của người nọ càng rõ nét.

Tô Yên vừa mới nhìn ra hắn là ai, giây tiếp theo đã bị đè lên tường.

Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên, lại cúi đầu xuống nhìn bó hoa hồng trong tay cô.

Vốn dĩ hắn muốn hỏi Tô Yên một vấn đề khác, nhưng cuối cùng lại bị thứ này hấp dẫn.

Hắn trầm giọng
"Ai đưa?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui