Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Ba ngày tiếp theo, Bách Nhạc Môn đều bị đặt bao hết, không mở cửa làm ăn.
Mỗi tối, Tô Yên và Thược Dược đều sẽ lên sân khấu ca hát, khiêu vũ.
Buổi tối thứ ba, Tô Yên đứng ở trên sân khấu, xoa xoa cổ họng.
Đây đã là bài hát thứ sáu rồi.
Có lẽ vì mấy ngày nay liên tục hát, cổ họng đã bắt đầu khó chịu.
Dưới khán đài, Thược Dược bưng ly rượu vang, ngồi sát bên cạnh Trình Quân Dư.
Cánh tay thon dài ưu nhã đung đưa ly rượu, liếc mắt nhìn Tô Yên trên sân khấu, lại nhìn nhìn Trình Quân Dư ngồi bên cạnh.
Trong mắt xẹt qua một tia suy ngẫm.
Xem ra, Trình Quân Dư này thực sự có hứng thú với Bạch Mẫu Đơn.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, hầu hết sự chú ý của Trình Quân Dư đều dành cho Bạch Mẫu Đơn.
Thược Dược vừa nghĩ vừa uống một ngụm rượu vang.
Không thể không nói, số mệnh của Tô Yên này cũng thật tốt.
Trước thì ái muội không rõ với Thiếu soái Nguyên gia, sau lại có vị thiếu gia Trình gia này chú ý.
Mãi cho đến khi tiếng ca của Tô Yên kết thúc, bóng dáng mảnh mai chậm rãi bước xuống sân khấu.
Cô đứng trước mặt Trình Quân Dư
"Đây là lần cuối cùng anh đặt bao sao?"
Trình Quân Dư sửng sốt.
Sau đó vừa cười vừa đưa ly nước cho Tô Yên.
"Tiếng hát của Bạch Mẫu Đơn tiểu thư làm người khó quên.
Nếu có thể, Trình mỗ quả thật muốn chiếm làm của riêng."
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, giọng nói mang theo chút ý vị không rõ.
Tô Yên uống một ngụm nước, sau đó nghiêm túc trả lời
"Không thể."
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Trình Quân Dư lại một lần nữa sửng sốt.
Nhìn theo bóng Tô Yên rời đi, ý cười càng ngày càng đậm.
Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào như vậy.
Thú vị, thật sự rất thú vị!
Cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn khuất tầm mắt, hắn mới ngồi xuống vị trí của mình.
Thược Dược lại đặt bàn tay trắng nõn lên vai Trình Quân Dư
"Trình thiếu gia thích Mẫu Đơn tỷ tỷ, cũng không phải là không có cách."
Trình Quân Dư nhìn Thược Dược.
Móng tay màu đỏ tươi của cô ta, trong lúc vô tình xẹt qua cổ hắn.
Nháy mắt, bàn tay liền bị hắn nắm lấy.
Cảm giác đau nhức trên tay truyền đến làm Thược Dược phải nhíu mày.
Đau đến mức tay run run, không cầm chắc ly rượu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tia sắc bén trong mắt Trình Quân Dư rất nhanh liền biến mất.
Hắn lên tiếng
"Xin lỗi, tôi làm đau em."
Thược Dược bị ánh mắt kia của hắn ta làm cho kinh sợ.
Tuy rằng hắn đã lên tiếng xin lỗi, cũng đã buông tay ra, nhưng Thược Dược cũng không dám tiếp tục làm càn nữa.
Cô ta nỗ lực duy trì nụ cười xã giao trên mặt, cố gắng nói nốt
"Liệt nữ sợ triền lang."
Nói xong, Thược Dược liền dừng lại.
Vốn dĩ cho rằng, Trình thiếu gia này là tên không học vấn, không nghề nghiệp.
Ỷ vào thế lực của Trình gia ở thành phố H mà làm giời làm biểng, ăn chơi đàng điếm.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc thế nhưng bên trong lại rỗng tuếch.
Thược Dược là ai chứ, cô ta đã gặp qua vô số người như vậy, thiếu chút nữa đã bị Trình Quân Dư đánh lừa.
Thược Dược nhanh chóng hủy bỏ ý đồ kiếm chút lợi ích từ chỗ hắn.
Nước cờ này nếu đi sai, vậy cô chắc chắn sẽ thua cả ván cờ.
Thược Dược nói xong, Trình Quân Dư liền chìm vào suy tư.
······
Tô Yên trở lại hậu trường thay quần áo, sau đó rời đi bằng cửa sau.
Hát xong rồi, nơi này cũng không còn chuyện của cô nữa.
Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, liền nghe thấy có giọng nói vang lên
"Người ta đưa hoa cho ta mà, ta muốn, ta muốn!"
Giọng nói quen thuộc, thân ảnh mập mạp, đầu búi hai chỏm tóc.
Không phải Tiểu Hồng thì còn là ai nữa?
Đứng ở bên cạnh Tiểu Hồng dĩ nhiên là Tô Cổ.
Tiểu Hồng lôi kéo tay Tô Cổ đứng ở đầu ngõ, vẻ mặt cáu kỉnh.
Hai đứa này cãi nhau, có vẻ là vì mấy bông hoa.
Tiểu Hồng kéo tay Tô Cổ, náo loạn một hồi lâu.
Cho đến khi Tô Cổ không kiên nhẫn, lạnh băng băng nói ra một câu
"Còn ầm ĩ nữa ta cắn chết ngươi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...