Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hai việc không liên quan tới nhau, mà còn cách nhau không biết bao nhiêu kilomet, lại bị hắn vò thành một cục.
Cái gì mà lý tính khách quan, ở chỗ hắn căn bản không dùng được.
Tô Yên cúi đầu hôn vào lòng bàn tay Lục một cái.
Hôn xong, cô không nói gì, chỉ đứng im đó nhìn hắn.
Đôi mắt đen nhánh của Lục bỗng nổi lên gió lốc, mang theo ngọn lửa như dung nham nhìn chằm chằm Tô Yên.
Hắn bế cô lên, vết thương ở tay trái cũng không cảm thấy đau nữa.
Hắn ôm cô trở về, vừa đi vừa nói
"Không có lần sau."
Một bụng tức giận đã bị cô nhẹ nhàng mà vuốt phẳng như thế.
Lục nhíu mày, có phải cơn tức này của mình rời đi quá nhanh rồi không?
Vạn nhất nếu một ngày nào đó cô lại cùng tên dã nam nhân kia tới đây hẹn hò nữa thì phải làm sao bây giờ?
Lục buông lỏng khuôn mặt.
Hắn lên tiếng
"Người đâu."
Yêu nữ xuất hiện ngay phía sau
"Yêu Vương đại nhân."
"Hoa đào kia thật chướng mắt, san bằng, đổi sang cây tùng."
Yêu nữ sửng sốt, nhưng cũng ngay lập tức đồng ý
"Tuân lệnh, Yêu Vương đại nhân."
Trước khi rời đi còn liếc mắt lườm Tô Yên.
Tay nắm chặt cốt kiếm, ánh mắt nàng ta tràn đầy hận ý.
Yêu Vương đại nhân không thể tức giận nổi với Tô Yên.
Cuối cùng, kẻ chịu tội lại thành vườn đào này.
Trưa hôm sau, Tô Yên lại quay lại nơi này.
Nhưng nào có quang cảnh thập lý đào hoa nữa, tất cả đều biến thành 'thập lý cây tùng' luôn rồi.
Chỉ còn vài bông đào rơi rụng dưới mặt đất, minh chứng quá khứ huy hoàng của nó.
Tô Yên dạo một vòng xung quanh.
Tất nhiên cô tới đây để tìm Tiểu Hồng.
Tìm cẩn thận một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy Tiểu Hồng ở chỗ một đám xác sâu lông.
Lúc ấy, Tiểu Hồng vừa cắn chết một con sâu lông cuối cùng.
Nó phun lưỡi rắn tê tê, nâng cái đuôi lên hất con sâu lông ra ngoài.
Quả nhiên, nó vẫn là con rắn lợi hại nhất.
Tô Yên đứng im nhìn chiến tích của Tiểu Hồng.
Cô cất lời
"Tiểu Hồng?"
Tiểu Hồng quay đầu lại
"Tê tê tê tê tê"
'Yên Yên, Yên Yên ~~~'
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Hai mắt sáng ngời, vừa kêu vừa phi nhanh tới phía Tô Yên.
Tiểu Hồng lướt qua vô số thi thể sâu lông, quấn lấy cổ tay cô.
Nó uốn éo cái đuôi, phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê tê??"
'Yên Yên, em có lợi hại không??'
Tô Yên tìm được Tiểu Hồng, lập tức rời đi.
Vừa đi vừa nói
"Đánh chết một đám sâu lông, còn muốn ta khích lệ?"
Một con rắn kịch độc, giết chết một đám sâu lông bé xíu, lại còn có vẻ vô cùng cao hứng...!
Thôi được, nó thấy vui vẻ là được rồi.
Cũng không thể yêu cầu cao với một con rắn mù đường có thể hành sự bình thường được.
Đột nhiên, cô suy nghĩ lại vì sao mình lại đi vào vị diện này.
Tô Yên cúi đầu hỏi Tiểu Hồng
"Tiểu Hồng"
"Tê tê tê tê tê?"
"Lúc ở trong trạm không gian, em đã làm gì?"
Tiểu Hồng mờ mịt
"Tê tê tê tê tê"
'Ngủ'
"Gì nữa?"
"Tê tê tê tê tê"
'Tiếp tục ngủ.'
Dù sao, ở trong trạm không gian đen như mực, lại chẳng có cái gì, chỉ có ngủ mới đỡ nhàm chán.
Nói xong, nó lập tức nhớ tới điều gì đó.
"Tê tê tê tê tê tê tê"
'Người ta còn thấy một thứ đồ vật phát sáng, muốn lấy về.'
Tiểu Hồng thực sự là muốn lấy thứ đồ ấy.
Nhưng cái đuôi vừa mới chạm vào, thứ đồ vật phát sáng ấy lập tức biến mất.
Tô Yên nghe xong, bỗng nhiên hỏi nó một câu chẳng liên quan tới chuyện này
"Vừa rồi, vì sao em lại muốn đánh nhau với đám sâu lông?"
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
'Có một con sâu lông muốn cắn em.
Nó còn gọi rất nhiều đồng loại tới giúp đỡ.'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...