Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Cũng may cô về kịp.
Tô Yên đặt con gà xuống, quay ra cửa động hỏi
"Các ngươi khi nào thì đi?"
Cô hỏi rất nghiêm túc.
Tô Yên vừa xuất hiện, sự chú ý của đám yêu đều đổ dồn vào đồ ăn này.
Đồng thời hít hít cái mũi
"Đồ ăn này thật là thơm a."
"Từ trước tới giờ ta chưa từng ngửi thấy đồ ăn thơm như vậy."
"Đồ ăn này chẳng những thơm, mà khẩu khí cũng không nhỏ a."
"Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy đồ ăn nào gan lớn như vậy, hahahaha."
Một đám người cười lớn.
Tô Yên cúi đầu nhìn bản thân, lại nhìn bọn họ.
Cô đi qua.
Nhấc chân.
Phanh!
Đá văng một tên yêu quái cao to trước mặt.
Tên yêu kia bay hơn mười mét, xô gãy cả đại thụ phía sau.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Ta cũng chưa bao giờ thấy yêu quái yếu như vậy."
Vừa nói xong, toàn trường lập tức yên tĩnh.
Cô lại nói lần nữa
"Tốt nhất các ngươi đều lên hết một lượt đi, ta còn phải ăn cơm."
Nói xong, cô vẫy vẫy tay về phía bọn chúng.
Bọn yêu quái cậy mình đông thế mạnh, mười mấy tên hung thần ác sát chạy về phía Tô Yên, một bộ muốn xử lý cô thật sảng khoái.
Nhưng kết quả lại không mấy khả quan.
Một nén nhang sau, Tô Yên túm cổ áo tên cuối cùng, ném ra ngoài sơn động.
Đám yêu trước khi rời khỏi, hung tợn nói với cô
"Ngươi chờ đó!"
Nói xong, chúng yêu nâng nhau rời đi.
Rất mau, sơn động lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Tô Yên quay đầu lại nhìn Lục.
Lúc này, Lục cũng nâng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Nửa ngày sau mới nói
"Cô làm gì mà bây giờ mới về? "
Tô Yên chỉ con gà trên mặt đất
"Vì bắt nó."
Lục nhảy xuống khỏi giường đá, nhặt gà lên, đi ra ngoài sơn động.
Vừa đi vừa nói
"Đồ cô nướng rất khó ăn."
Sau nửa canh giờ, Lục cầm gà rừng đã nướng chín tới, hai người cùng ngồi xuống ăn.
Nửa ngày sau, cậu mở miệng
"Tại sao lại cứu ta?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Hắn không có nhìn Tô Yên, chỉ nhìn đùi gà trong tay, tiếp tục ăn.
Tô Yên
"Không vì gì cả, chỉ muốn cứu cậu."
Lục dùng sức cắn hai miếng đùi gà.
"Cô muốn gì?"
Tô Yên
"Là sao?"
Lục ngẩng đầu, nhíu mày
"Cô muốn gì từ ta?"
Tô Yên
"Muốn cậu thích ta."
Lục nghe xong, trầm mặc.
Tiểu Hoa nhỏ giọng
"Ký chủ, hắn chỉ là cậu nhóc mười mấy tuổi thôi."
Tuy rằng Tiểu Hoa có thể hiểu ý của ký chủ.
Nhưng mà ký chủ lại đi thổ lộ với một cậu nhóc mười mấy tuổi.
Này....!có cảm giác ký chủ là trâu già gặm cỏ non?
Tô Yên nói xong, tất nhiên cũng nghe thấy lời Tiểu Hoa nói.
Cô sửa miệng
"Muốn cậu sống thật tốt."
Lục nghe xong,
"Bọn họ đều muốn ta chết.
"
"Đó là bọn họ."
"Chẳng lẽ cô không muốn ta chết?"
"Không"
"Vì sao?"
"Thấy cậu sống vui vẻ, ta sẽ cao hứng."
Lục nắm chặt đùi gà, ăn từng miếng một, không nói gì nữa.
Từ đó, Lục có vẻ không còn đề phòng Tô Yên nữa, cũng trò chuyện nhiều hơn.
Lúc nhìn Tô Yên cũng không còn lạnh nhạt nữa.
Một năm sau, ở trong rừng.
Một nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt bước từng bước ra ngoài.
Bên cạnh có một cậu bé mười mấy tuổi đi cùng.
Nhìn qua như hai chị em.
Cậu bé mở miệng
"Kẹo sữa cô cho, ta ăn xong rồi."
Tô Yên liếc hắn một cái
"Hết kẹo sữa rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...