Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Nàng ngẩn ngơ nhìn túi bạc cùng tệp ngân phiếu một hồi lâu mới nhớ ra.
Là lần trước nàng nói với Tô Cổ nàng muốn có ba trăm lượng bạc.
Cho nên Tô Cổ cho nàng hẳn một ngàn lượng?
Vừa nghĩ, Tô Yên vừa móc kẹo từ trong túi ra ăn.
Giữa trưa hôm nay Lý Đại Bạch sẽ được thả ra ngoài.
Tốc độ bóc vỏ kẹo của nành càng thêm nhanh.
Vừa nghĩ vừa đi xuống giường, cầm lấy cây dù trong góc đi ra ngoài.
Tô Yên vẫn mặc nam trang, khuôn mặt lạnh nhạt mang theo sự xa cách.
Ngược lại càng làm người ta nhìn không rời được mắt.
Nàng đi ra ngoài, đi tới cửa đại lao đang giam giữ Lý Đại Bạch rồi đứng yên đó chờ.
Vừa chờ, vừa ăn kẹo.
Nàng ăn không ngừng, dưới đất có thêm một đống vỏ kẹo.
Mùi sữa dâu tràn ngập bốn phía xung quanh.
Mưa rơi tí tách tí tách, ngẫu nhiên có giọt mưa bắn vào giày Tô Yên.
Nàng càng nhăn mày hơn.
Bàn tay cầm túi bạc càng thêm dùng sức.
Lúc trước nàng nói với Tô Cổ muốn có ba trăm lượng bạc.
Là tính toán cho Lý Đại Bạch.
Nàng cảm thấy, nếu không an bài được cho hắn ta một đường lui tử tế, giống như thiếu nợ hắn vậy.
Nhưng hiện giờ, ba trăm lượng đã trở thành một ngàn lượng.
Ừm.
Vậy là quá đủ rồi.
'Két' một tiếng, cửa đại lao mở ra.
Lý Đại Bạch đi từ bên trong ra.
Rất nhanh sau đó có một người mặc áo đen đánh một chiếc xe ngựa tới, nhảy xuống ngựa tới trước mặt Tô Yên.
"Vương Gia muốn thuộc hạ mang xe ngựa tới cho ngài."
Tô Yên duỗi tay dắt lấy.
Lý Đại Bạch nhìn thấy Tô Yên, mắt sáng ngời
"Tiểu huynh đệ!! Ha ha ha ha ha"
Vừa cười, vừa muốn ôm Tô Yên một cái thật chặt.
Nhưng ôm không thành.
Bởi bàn tay trắng nõn của Tô Yên ấn vào vai của Lý Đại Bạch
"Cách xa ta ra một chút."
Lý Đại Bạch sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại được.
"Tiểu huynh đệ, cậu sao vậy?"
Tô Yên đưa túi bạc cho Lý Đại Bạch
"Đây là một ngàn lượng, đây là xe ngựa.
Đi đi!"
Nàng nói sạch sẽ nhanh gọn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lý Đại Bạch ở đằng kia ngốc một lúc lâu.
Nắm chặt túi bạc, run rẩy
"Tiểu huynh đệ, cậu nói thật với ca ca đi, một ngàn lượng bạc này ở đâu ra?? Có phải tên Hiên Viên Quân Ngọc kia bức ép ngươi làm chuyện gì rồi không? Nói với ca ca, ca ca liều mạng với hắn!"
Từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Yên chính là điểm yếu của Lý Đại Bạch.
Nhưng lại không phải là tình cảm yêu đương.
Chính là tính cách, thân thủ, tất cả các phương diện của Tô Yên, Lý Đại Bạch đều cảm thấy không chê vào đâu được.
Tô Yên ít nói, làm nhiều, thâm tàng bất lộ, đúng là người có thể khiến Lý Đại Bạch kính nể.
Tiểu huynh đệ chẳng những cứu mạng, mà còn đối đãi với hắn ta vô cùng tốt.
Cũng chưa bao giờ vì hắn ta lỗ mãng, thô tục mà coi thường hắn ta.
Ở trong lòng Lý Đại Bạch, Tô Yên đáng giá để hắn ta đổi cả mạng.
Tô Yên thấy Lý Đại Bạch vừa kích động vừa phẫn nộ.
Nàng nhíu mày, ấn vai hắn ta.
"Bình tĩnh một chút.
Ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Lời nói của Tô Yên hiển nhiên có tác dụng.
"Bạc này không phải của hắn cho."
Lý Đại Bạch lập tức cầm túi bạc dúi vào tay Tô Yên.
"Bạc này ta không thể cầm."
Tâm tình của Tô Yên hiện tại không được tốt.
Nàng cố nén bực nội, đoạt lại túi bạc, chớp mắt liền dùng sức nhét vào trong ngực Lý Đại Bạch.
"Đây là cho ngươi, lên xe, đi đi."
Lý Đại Bạch thấy Tô Yên quyết tâm đưa bạc cho hắn ta.
Hơn nữa có vẻ nếu hắn ta không chịu cầm, Tiểu huynh đệ sẽ tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...