Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Ánh mắt Tô Yên không rõ ý vị.

Nửa ngày sau mới mở miệng
“Khá tốt cùng với người tốt không phải giống nhau.


Dứt lười, Hoắc Từ nhíu mày lại.

Cô vừa nãy chỉ là nói hắn khá tốt, nhưng lại chưa nói là người tốt.

Hoắc Từ nắm chặt cổ tay của cô
“Nói như vậy, cô cảm thấy tôi không phải người tốt?”
Tô Yên nhìn hắn một cái, nghiêm túc nói
“Cô gái kia nói rất đúng.


Phản ứng trong chốc lát, Hoắc Từ mới biết được cô đang nói cái gì.

Tươi cười lớn hơn nữa, cúi đầu
“Cô giáo nói chuyện, luôn là vượt ngoài dự kiến của tôi.


Tô Yên sau khi nghe xong, nhỏ giọng một câu
“Là chính anh không có đủ nhận thức về mình.


Mới có thể cảm thấy chính mình là người tốt.

Vừa dứt lời, Hoắc Từ liền kéo người vào trong một góc.

Một bàn tay chống tường, cười tới gần
“Cô giáo là đang trách cứ tôi?”
Tô Yên
“Không có.


“Ah…”
Hắn như suy tư gì lên tiếng
“Tôi nhưng thật ra có chuyện muốn hỏi hỏi cô giáo.



“Cái gì?”
“Cô giáo cùng đám nam sinh kia rất quen thuộc?”
“Không quen biết.


“Không quen biết cũng có thể mời cô ăn cơm?”
Khi nói, cằm Tô Yên bị nắm lấy.

Hắn thấp giọng
“Cô giáo đối đãi nam sinh khác, cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy a.


Nói nói, hắn tựa hồ tự làm mình tức giận rồi.

Thế cho nên nhéo Tô Yên càng thêm dùng sức.

Tô Yên liếc mắt nhìn hắn
“Chỉ là trao đổi một chút.


“Ân?”
“Em đưa vé số trúng thưởng cho bọn họ, cho nên cũng không tính là mời ăn cơm.

Chỉ là đồng giá trao đổi.


Đồng giá trao đổi ······.

Cái từ này nói ra, nhớ tới gà rán mười mấy tệ còn có 300 tệ vé số của mình.

Hai người bọn họ đang nói chuyện trong góc này.

Không biết khi nào, phía sau Hoắc Từ truyền đến ý cười cùng với tiếng nghị luận.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Tinh Thần và mấy tên hồ bằng cẩu hữu đang trốn sau một cái cột điện, không biết đang nói cái gì.

Đáng tiếc, một đám nam sinh như thế kia cột điện sao có thể che hết được?
Một đám đều dán mắt nhìn chằm chằm Hoắc Từ cùng Tô Yên.


Hoắc Từ mày nhíu lại, ánh mắt sâu kín
“Nhìn cái gì?”
Mọi người vốn đang ở đàng kia một bộ xem kịch vui, tất cả đều sửng sốt.

Đại khái là không nghĩ tới mình ' ngồi canh ' sẽ bị phát hiện.

Đồng thời quay đầu, làm bộ cái gì cũng không có phát sinh.

Tô Yên
“Em phải đi về.


Hoắc Từ thu hồi tay mình, nhét vào túi tiền.

“Ân”
Không chút để ý lên tiếng, lui sau hai bước.

Vừa thấy còn rất có lễ phép, còn rất thân sĩ.

Hắn mở miệng
“Cẩn thận một chút.


Nói xong, quay đầu liền đi.

Đi đến cột điện kia, nhấc chân đá Triệu Tinh Thần
“Rất buồn cười?”
Triệu Tinh Thần không nhịn được, phụt một tiếng cười lớn hơn
“Hoắc Từ, cậu vừa mới khi dễ nữ sinh người ta? Chậc chậc chậc, thái độ có chút không giống nhau a.

Dựa vào gần như vậy, sẽ không sợ làm người ta hiểu lầm?”
Triệu Tinh Thần cố ý trêu chọc.

Vừa nói xong, nhìn biểu tình Hoắc Từ không thích hợp, lập tức liền chạy.

Tô Yên về nhà, là thật sự dựa vào hai cái chân đi trở về.

Còn may là được miếng gà rán, bằng không sợ là không có sức đi về mất.

Hôm nay là thứ sáu, còn hai ngày nữa mới lấy được vé số.

Vào lúc ban đêm, không nghĩ tới Hoắc Từ đã trở lại.

Hắn mặc đồng phục, cầm cặp sách.

Tô Yên đang ăn cơm.

Lạch cạch một tiếng, hắn đặt cặp sách ở phòng khách, liền đi tới chỗ Tô Yên
“Đang ăn cơm?”
Hắn không chút để ý nói một câu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui