Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Tô Vân cười nói
“Tiểu Yên, em đến rồi sao?”
Tô Yên gật gật đầu.
Đưa cho Tô Vân văn kiện và USB.
“Vất vả cho em rồi.
Chờ chị ký được hợp đồng với tập đoàn K, chị sẽ tặng cho em một cái đại hồng bao.”
Tô Yên gật đầu.
Tô Vân lại nói tiếp
“À, đúng rồi, Tiểu Yên, em có biết việc Tiểu Thêm nằm viện không?”
Tô Yên lắc đầu
“Không biết.”
Tiểu Thêm?
Chính là Tô Thêm.
Tô Vân nói tiếp
“Nghe nói bị người ta đánh gãy một chân.
Chờ xong việc ngày hôm nay, chúng ta cùng đi thăm nó nhé.”
Tô Yên nghe xong, trả lời
“Dù có đi thăm hay không thì nó cũng không thể lập tức khỏe lại được.”
Tô Vân sửng sốt.
Ngẩng đầu nhìn Tô Yên, sau đó cười tươi
“Ý của em là, không muốn đi thăm sao?”
Tô Vân khép tài liệu trong tay lại, giống như nhớ tới điều gì
“Chị thật tò mò, không biết con cái nhà ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, dám đánh Thái tử Tô gia của chúng ta gãy cả chân.
Nếu chị biết là ai làm, chắc chắn chị sẽ thưởng cho hắn một cái lì xì thật dày.”
Trong lời nói của Tô Vân, không hề có một chút thương cảm nào cho Tô Thêm, ngược lại lại giống như tâm tình không tồi, thậm chí còn đứng về phe người đã đánh gãy chân Tô Thêm.
Tô Yên nhìn Tô Vân
“Chị không thích chị em bọn họ sao?”
Tô Vân cười cười
“Không phải không thích, là chán ghét.”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Vân giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ “chán ghét”.
Lúc sau, cô ấy lại nói thêm một câu
“Không chỉ riêng chúng nó, chị còn chán ghét cả mẹ của chúng nữa.”
Nói xong, ánh mắt Tô Vân dừng lại ở Tô Yên, cảm thán một câu
“So với em, chị thật kẻ tiểu nhân a.”
Tô Vân nhìn bàn tay của mình, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi thôi.”
Tô Yên nghe Tô Vân nói liền sửng sốt
“Đi đâu cơ?”
Trong xe cô vẫn còn một người đang ngồi lù lù ở đó.
Tô Vân thấy Tô Yên sửng sốt như vậy, lại có chút khó hiểu
“Đi đến tập đoàn K a.
Hai tiếng nữa sẽ cạnh tranh với công ty bên thành phố X, không phải em quên rồi đó chứ?”
Tô Yên lên tiếng
“Em cho rằng nhiệm vụ của em chỉ là lập phương án rồi giao cho chị?”
Tô Vân gật đầu
“Đúng vậy.
Nhưng chị vẫn muốn em đi cùng chị, ngộ nhỡ có vấn đề khẩn cấp phát sinh, có thêm em sẽ dễ ứng phó hơn.”
Lời này của Tô Vân có lý.
Dù sao cô là người làm phương án từ đầu tới cuối, không ai có thể am hiểu tường tận được như cô.
Nhưng lúc trước cô không nghĩ sẽ có chuyện này, chỉ nghĩ giao đồ xong là có thể phủi tay sạch sẽ.
Tô Vân nghi hoặc
“Có chuyện gì khó xử sao?”
Tô Yên gật đầu
“Em tới cùng một người nữa, không thể bỏ mặc hắn tự mình về nhà được.”
Nếu cô làm vậy, sợ rằng sau này hắn sẽ càng nhiễu cô hơn.
Cho nên, khẳng định là không thể để Quân Vực tự về nhà được.
Tô Vân nghe xong, cười nói
“Chị còn tưởng có chuyện gì.
Không sao, vậy em dẫn hắn theo.
Đến lúc đó đưa cho hắn một cái thẻ nhân viên của công ty chúng ta, tới nơi dặn hắn không nói linh tinh, yên lặng một chút là được.”
Tô Yên nghe xong liền trầm mặc.
Không phải là chủ ý của Tô Vân không tốt, mà chỗ hai người chuẩn bị đi đến lại chính là địa bàn của hắn.
Bảo hắn đeo thẻ nhân viên của Tô thị, không biết hắn có chịu không.
Tô Vân hỏi
“Bạn trai của em sao? Không sao, chuyện này tuy phiền toái, nhưng em chỉ cần chờ tới lúc chúng ta thuyết trình kế hoạch xong, em có thể đi trước.
Lúc tranh luận và chờ kết quả em không cần tiếp tục tham dự.Có được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...