Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên nhìn hắn ta, không nói gì.
Nam Minh cười lớn
“Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.”
Dứt lời, gã đứng sóng vai cùng Tô Yên, nhìn lên thân thể bị đóng đinh ở trêи cao kia.
Hah, hiện tại, Thiếu chủ Quân Vực của Thâm Uyên Ma Vực cũng chỉ là một khối thi thể a.
Nhưng không hiểu sao, cái thi thể này không biết ăn thứ gì mà thời gian lâu như vậy vẫn cứ giữ bộ dáng nguyên xi như cũ, cứ như chỉ một giây trước mới biến thành cái bộ dạng này.
Tiện đà gã lại nói tiếp
“Sở dĩ treo hắn lên cao như vậy, là vì muốn chờ hắn tới.”
Gã nói chuyện với Tô Yên giống như là bạn cũ tán gẫu với nhau.
Nam Minh cười nói
“Không có gì muốn hỏi sao? Ta còn cho rằng ngươi sẽ muốn biết rất nhiều điều.”
Tô Yên nhìn gã
“Trận chiến hỗn loạn vạn năm trước, hắn vẫn còn sống mà rời đi?”
Nam Minh kinh ngạc
“Ngươi không biết?”
Tô Yên nhìn hắn.
Không biết Nam Minh lôi từ đâu ra một chiếc quạt xếp, đứng đó mở ra gập vào, chậm rãi nói
“Vạn năm trước, hắn làm lσạи ɭυâи hồi, thả chúng hồn trăm quỷ, còn đánh vỡ Minh Thạch – Minh Giới chí bảo của chúng ra.”
Vừa nói, gã vừa nghiến răng ken két, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào thân thể của Quân Vực, giống như muốn uống máu ăn thịt hắn mới có thể thoải mái trong lòng.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới nói tiếp.
“Không sai, hắn đã chạy đi.

Nhưng, hắn lại tự chạy về đây.


Còn cam tâm tình nguyện tiếp nhận khổ hình này.“
Vừa nói, Nam Minh vừa híp híp mắt.
“Ta suy nghĩ rất rất lâu, cũng không hiểu vì sao hắn lại chạy ngược về đây.

Phía sau hắn còn Thâm Uyên Ma Vực, có vị tôn chủ kia làm chỗ dựa cho hắn, cũng có rất nhiều biện pháp bảo vệ chu toàn cho hắn.

Cho đến khi……”
Ánh mắt của Nam Minh rơi trêи người Tô Yên.
“Thẳng đến vừa nãy, ta mới có chút hiểu rõ.”
Tô Yên thấy gã nhìn mình, nàng quay lại nhìn lên thân thể của Quân Vực.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nam Minh hít sâu một hơi.
“Cho đến bây giờ, tính toán cẩn thận, cũng đã qua vạn năm rồi.

Thân thể này của hắn, hẳn là đã nên khô kiệt rồi.”
Thân thể của Quân Vực tương liên với yêu hồn của hắn.

Có lẽ vì yêu hồn luôn được tẩm bổ, cho nên trải qua mấy vạn năm tra tấn, thân thể hắn vẫn như lúc ban đầu, làm người khác hâm mộ không thôi.
Nếu đổi thành người khác, sớm đánh 3 cái đã chết rồi, làm sao có thể chịu khổ hình cả vạn năm như vậy.
Nam Minh suy nghĩ trong chốc lát, giống như nhớ tới điều gì
“Ở cổng địa ngục, hồn phách tranh đoạt thân thể Tang Minh cùng ta chính là hắn đi?”

Hỏi xong, Nam Minh nở một nụ cười khinh bỉ, nụ cười còn mang theo chút sung sướиɠ không tả nổi
“Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực Quân Vực không ai bì nổi, lại có thể biến thành cái bộ dạng yếu ớt như vậy.

Kéo dài hơi tàn mà sống, còn không so sánh được với một con chó.

Có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Nam Minh kéo kéo áo ngoài của mình
“Chủ Thần đại nhân cảm thấy, vị Thiếu chủ Ma Vực không chịu nổi một kϊƈɦ này, còn có thể bảo hộ cho người sao?”
Tô Yên nhìn hắn, nhàn nhạt đáp
“Đó là chuyện của ta!”
Nam Minh cười.
“Không, đó cũng là chuyện của ta.”
Tô Yên trầm mặc.
Nam Minh tới gần Tô Yên,
“Chúng ta, mới là người cùng hội cùng thuyền.

Chủ Thần đại nhân.”
Tô Yên dời đi tầm mắt
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Làm Chủ Thần nhiều năm như vậy, ý tứ của thiên địa, người cũng nên hiểu một chút.

Thâm Uyên Ma Vực sớm muộn gì cũng có ngày bị diệt trừ.

Ngài, lại chính là Chủ Thần đứng đầu Cửu Trọng Thiên.

Nếu ngài cùng Thiếu chủ Ma Vực cấu kết.

Người nói xem, kết cục của người không phải càng thê thảm sao?”
Tô Yên lặp lại lần nữa
“Việc này là chuyện của ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui