Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Tô Yên nói xong, vị nữ phụ huynh kia không nhịn được.
Bắt đầu bày ra biện pháp duy nhất mình có thể làm, la lối khóc lóc nổi điên.
Giọng nói bà ta sắc nhọn
“Là em trai cô đánh con tôi thê thảm như vậy, cô dựa vào cái gì còn lên mặt dạy đời!! Lại còn còn là minh tinh nữa cơ! Có minh tinh nào như cô không?? Tôi dù có liều mạng cũng tuyệt đối không để yên đâu!!”
Vừa nói vừa duỗi móng tay muốn cào mặt Tô Yên.
Tô Kiêu Lôi cả kinh, muốn đi lên ngăn trở.
Nhưng mà……..nháy mắt, người phụ nữ kia đã bị Tô Yên đẩy sang một bên, ầm một tiếng va vào trêи bàn.
Bà ta ngốc lăng mấy giây, sau đó trực tiếp ngã trêи mặt đất khóc lên
“Đánh người!! Minh tinh đánh người!!”
Hai người phụ huynh khác cũng nhịn không được.
Cái người đang cầm di động quay chụp liền đặt điện thoại lên trêи bàn, vì nữ phụ huynh kia mà bênh vực kẻ yếu
“Cô sao dám đánh người a.
Cô đây là cái thái độ gì?! Minh tinh ghê gớm a.
Minh tinh liền có đặc quyền a.
Tôi rất không vừa mắt cái thái độ vênh váo này của cô đấy.”
Nói đoạn hai người đã muốn chạy tới trước mặt Tô Yên, thế tới rào rạt một bộ muốn dạy dỗ cô.
Tô Yên nhìn bọn họ.
Giây tiếp theo, nhấc chân.
Ầm hai tiếng vang.
Hai người liền bị đạp đi ra ngoài, ngã trêи mặt đất kêu rêи.
Văn phòng một mảnh hỗn độn.
“Hy vọng các người nhớ rõ bảo con tới xin lỗi em trai tôi.”
Nói xong, cô nhìn về phía cô giáo đứng ở bên cạnh đã há hốc mồm.
Cô quơ quơ tay
“Cô giáo? Tôi có thể dẫn theo hắn rời đi không? Hay là, hắn ở đây tiếp tục đi học?”
Thanh âm mềm ấm bằng phẳng.
Không chút nào nhìn ra vị đại minh tinh gầy yếu này vừa mới đá hai người đàn ông ngã xuống dưới gầm bàn cả.
Cô giáo Triệu vội vàng mở miệng
“Có… có thể, có thể đi rồi.”
Sau đó lại dừng một chút
“Nhưng mà, mấy học sinh kia thật sự bị đánh thực thảm.”
Tô Yên gật đầu
“Tôi sẽ nói với Tô Kiêu Lôi, lần sau gặp được loại sự tình này, để hắn xuống tay nhẹ một chút.”
Cô giáo Triệu vừa định gật đầu.
Bỗng nhiên phản ứng lại đây,
“Cô, cô…..”
Tô Yên nghi hoặc
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Không phải cô giáo muốn hắn đứng ở chỗ đó chịu người khi dễ đấy chứ?”
Một câu này Tô Yên nói đúng trọng tâm.
Đúng vậy, ba học sinh kia bị đánh thê thảm.
Là bởi vì bọn họ cố ý khiêu khích.
Chẳng lẽ thật sự bắt người ta không nhúc nhích, đứng ở chỗ đó mặc người khi dễ??
Cô giáo Triệu vội vàng lắc đầu
“Sẽ không sẽ không.”
“Cô giáo, tôi nên dẫn hắn đi, hay là ở lại chỗ này?”
“Có thể dẫn đi, ngày mai nhớ tới lớp học.”
Tô Yên không có lập tức đáp ứng, mà là quay đầu lại nhìn về phía Tô Kiêu Lôi.
“Ngày mai tới không?”
Tô Kiêu Lôi gật đầu
“Ân”
Như thế, Tô Yên mới cùng cô giáo nói tạm biệt.
Xoay người dẫn em trai mình đi.
Vốn dĩ cô tính toán đưa Tô Kiêu Lôi về chung cư của hắn.
Nhưng mới đi hai bước, hắn đứng lại.
Tô Yên nghi hoặc
“Còn có chuyện khác?”
Tô Kiêu Lôi mở miệng
“Đi một chuyến tới phòng y tế.”
Tô Yên nhìn hắn một cái
“Đi chỗ đó làm gì?”
“Băng bó miệng vết thương.”
Tô Kiêu Lôi cảm thấy có lẽ người chị gái này của hắn chính là cố ý.
Trêи người hắn cả một đống vết bầm tím mà cô còn hỏi đi làm gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...