Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Nàng kéo hắn đi, Phong Huyền liền thành thật đi theo.
Vừa đi vừa nói
“Chủ nhân, thuốc rất khó uống.”
“Không uống thương thế của chàng sẽ không khỏi được.”
“Chủ nhân, Phong Huyền muốn hôn hôn.”
“Uống thuốc trước đã.”
“Uống thuốc xong có thể hôn sao?
“Đó là chuyện sau khi uống thuốc.”
“…….”
“······”
Nắng sớm chiếu rọi, kéo dài bóng dáng hai người in trêи mặt đất.
Chuyện ở núi Quảng Anh đã xử lý xong.
Tô Yên nghĩ cũng nên trở về Phái Thương Hồng.
Lần này nàng không ngự kiếm phi hành.
Phong Huyền ôm Tô Yên, xòe đôi cánh to rộng màu đen, nháy mắt liền lao vút lên không trung.
Nếu ngự kiếm phi hành, từ Phái Thương Hồng đến núi Quảng An mất nửa ngày.
Kết quả, hiện tại không đến hai canh giờ đã về tới nơi.
Phong Huyền ôm Tô Yên, vững vàng dừng trong sân viện.
“Chủ nhân, Phong Huyền có lợi hại không?”
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, trong mắt tràn ngập hy vọng được khen ngợi.
Tô Yên gật đầu
“Lợi hại.”
Nàng không có cánh.
Phương diện này, hắn rất lợi hại.
Nói xong liền đi vào phòng.
Đẩy cửa ra.
Trong phòng không còn gọn gàng sạch sẽ như lúc Tô Yên rời đi.
Chăn gối lộn xộn, đồ vật bị vứt lung tung.
“Tê tê tê tê tê”
Một con rắn nhỏ chui ra từ chân bàn.
Hoa văn đỏ đen đan xen.
Là nguyên thân của Tiểu Hồng.
Đại khái là nó hiện nguyên thân, lại đang sốt ruột, thế cho nên mở miệng ra liền dùng xà ngữ.
Tô Yên nghe thấy bên chân bàn bên cạnh truyền đến âm thanh
Cúi đầu nhìn.
Sau đó nghe Tiểu Hồng nói
“Yên Yên, vừa có người xông vào đây, lục tung phòng của chị lên.”
“Lâm Nhu?”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Không phải, là một nhóm người, mặc y phục màu lam.
Bọn họ nói tìm đồ vật gì đó bị đánh cắp trong phòng chị.”
Nói xong, Tiểu Hồng liền vội vội vàng vàng cắn cái đuôi ngăn cản mình tiếp tục lắm mồm.
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng có chút chột dạ.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
“Cổ Vương đâu?”
“Hắn ở Tàng Thư Các đọc sách.”
“Chỉ có em ở đây?”
“Đúng đúng.”
Đang nói chuyện.
Ngoài sân truyền đến âm thanh hò hét cùng với tiếng bước chân hỗn độn.
“Bao vây cho ta.”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy mười mấy nam đệ tử Phái Thương Hồng bao vây ngoài cửa viện của nàng.
Một người dẫn đầu tiến vào trong phòng, nhìn lướt qua hai người.
Sau đó lực chú ý dừng trêи người Tô Yên.
“Ngươi là Tô Yên?”
“Đúng”
“Vậy đúng rồi, theo chúng ta đi một chuyến.”
Dứt lời, Phong Huyền ngồi ở mép giường liền đứng dậy.
“Chủ nhân!!”
Hắn kêu một tiếng xong liền muốn chạy tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn.
“Chàng nghỉ ngơi cho tốt.”
“Phong Huyền muốn ở bên cạnh chủ nhân.”
“Một lát nữa ta sẽ trở về.”
“Chủ nhân ·····”
Phong Huyền lại gọi một tiếng.
Nhưng thấy Tô Yên kiên định như vậy.
Cuối cùng vẫn là nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
“Được.”
Tô Yên hỏi đệ tử dẫn đầu đám người.
“Không biết là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi đi sẽ biết.”
Nói xong hắn ta vung tay lên
“Mang đi.”
Sau đó, Tô Yên bị đám người đó vây quanh đưa đi.
Trong phòng chỉ còn lại Phong Huyền và một con rắn nằm đơ ở đó.
Tiểu Hồng vẫn do dự không biết nên rời đi hay ở lại.
Nghĩ nghĩ, nó liền lắc đuôi phi nhanh về phía trước, cắn lấy vạt áo Tô Yên.
Sau đó bò tới cổ tay nàng rồi quấn tròn người lại.
“Tê tê tê tê tê”
Yên Yên, em đi theo chị.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Phong Huyền.
Hắn che miệng ho khan vài tiếng.
Tô Yên ở bên ngoài dừng bước chân.
Cuối cùng thấp giọng nói với Tiểu Hồng.
“Em ở lại đây đi.”
Tiểu Hồng không thể tưởng tượng nổi
“Yên Yên??”
“Ta sợ hắn xảy ra chuyện, không kịp trở về.”
Nàng biết Phong Huyền không thể cách xa nàng trong thời gian dài.
Trêи tay hắn vẫn còn đoạn xích phong ấn chưa cởi bỏ được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...