Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ vừa dứt lời.
Không biết từ khi nào, tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm đã ngừng.
Tô Yên không chú ý tới.
Chỉ tiếp tục nói chuyện công việc cùng Tô Cổ.
"Có thể điều tra hắn không?"
Tô Cổ gật đầu
"Có thể."
Hắn tuy không để ý tên Doãn Hưng kia lắm.
Nhưng hắn có tiền.
Có thể đưa tiền cho thám tử, chỉ cần đưa đủ tiền, khẳng định có thể đào ra ba đời nhà Doãn Hưng.
Tô Cổ nhận nhiệm vụ xong lập tức mang theo Tô Tiểu Hoa đi ra ngoài.
Phòng khách chỉ còn lại Tô Yên.
Cạch một tiếng.
Tống Cảnh Du đã tắm rửa xong đi ra.
Hắn vừa xoa tóc vừa ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Tô Yên cầm quả táo trên bàn lên, vừa cắn được một miếng.
Liền nghe thấy âm thanh chậm rãi của Tống Du Cảnh
"Tiểu Quai."
"Hả?"
"Táo ăn rất ngon sao?"
" Cũng được."
"Doãn Hưng là ai?"
Đề tài đột nhiên xoay chuyển làm Tô Yên không kịp phòng ngừa.
Miếng táo trong miệng thiếu chút nữa mắc nghẹn ở cổ.
Tống Du Cảnh nhìn thẳng vào cô.
Cười cười
"Sao?"
Tô Yên không nói lời nào.
Tống Du Cảnh dựa vào sô pha.
Thong thả ung dung nói
"Hắn mời em uống cà phê?"
"Gọi em là bảo bối?"
"Còn nói thích em?"
Tô Yên cắn quả táo răng rắc
"Chuyện đó cùng em không có quan hệ."
Cô nhanh chóng phủi sạch mọi thứ.
Tống Du Cảnh không nhanh không chậm nói
"Nhưng anh thấy hình như Tiểu Quai thực sự để ý hắn ta đó, nếu không thì đã không cố ý đi điều tra hắn."
Tô Yên cúi đầu gặm táo.
Tống Du Cảnh cười càng tươi
"Không cần vội vàng, suy nghĩ cẩn thận rồi nói."
Đúng lúc này, điện thoại Tô Yên rung lên ầm ầm.
Nhìn thoáng qua dãy số, là Mẹ Tô gọi điện tới.
Lần trước cô đã nói rất rõ ràng rồi.
Không muốn cùng bà ta liên hệ quá nhiều.
Hơn nữa lúc này Tô Phong đã được thả ra.
Cần gì phải gọi điện thoại cho cô?
Nghĩ như vậy, Tô Yên nghe máy.
"Alo?"
Dứt lời, liền nghe được tiếng Mẹ Tô kêu rên từ bên kia điện thoại
"Yên Yên! Con cứu anh con đi."
"Có chuyện gì?"
"Anh con cần phải ghép thận, trên người còn có rất nhiều vết thương. Cần 50 vạn, Yên Yên, con có tiền không?"
Tô Yên
"Không có tiền."
Mẹ Tô kêu khóc
" Yên Yên! Con là muốn anh con chết sao Yên Yên???"
"Ai biến hắn thành cái dạng này thì mẹ nên tới tìm người đó!"
Mẹ Tô tuyệt vọng
"Mẹ cũng không biết, anh con vừa ra tù, nói với mẹ muốn đi ra ngoài chơi liền đi một mạch một ngày một đêm.
Khi mẹ gặp lại Tiểu Phong, nó đã nằm ở cửa nhà.
Nó bị người ta cắt mất một bên thận, toàn thân bị chém 31 nhát dao. Bác sĩ nói nó chỉ còn nửa cái mạng."
Tô Yên nghe xong, trầm mặc.
Cắt một bên thận.
Chém 31 nhát.
Còn có thể giữ được nửa cái mạng??
Thủ pháp này hẳn là dân chuyên nghiệp mới làm được.
Sau đó, Tô Yên ngẩng đầu.
Nhìn người đang ngồi đối diện mình.
Tống Du Cảnh vì nghe thấy cô cùng Tô Cổ nói chuyện nên đang vô cớ gây chuyện với cô ở chỗ này.
Tô Yên tắt điện thoại đi.
Lên tiếng
"Anh trai em đã xảy ra chuyện."
Tống Du Cảnh cũng không thèm chớp mắt một cái.
"Ừ"
Lên tiếng tỏ vẻ đã biết.
Tô Yên nói thẳng
"Anh làm."
Đây không được xem là dò hỏi, mà cô khẳng định luôn.
Khẳng định việc này chính là hắn làm.
Tống Du Cảnh cười cười, tay chống lên trán
"Tiểu Quai nói chuyện phải có chứng cớ nha, bằng không, đây là phỉ báng."
Hắn bày ra bộ dáng dù có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Tô Yên
"Anh không phải đã đồng ý sẽ không động đến hắn sao?"
Tống Du Cảnh biếng nhác
"Anh chỉ đáp ứng để hắn sống."
Nhìn xem, không phải hắn ta vẫn còn thở hay sao?
Còn biết gọi điện thoại tới.
Tống Du Cảnh nói xong liền cười
"Dù anh không động thủ, Tiểu Quai không phải cũng đang chuẩn bị động thủ với hắn sao? Anh giúp Tiểu Quai chứ không phải nói chuyện không giữ lời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...