Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hắn phản ứng hơi thái quá một chút.
Tô Yên bị hắn ôm gắt gao.
Eo đau muốn gãy.
Cô do dự
"Anh ······"
Tống Du Cảnh nâng mắt
"Anh làm sao? Em hối hận khi trêu chọc vào anh sao?"
Tô Yên nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn.
Trong đầu dần dần hồi tưởng lại từng việc từng việc đã phát sinh trong thời gian qua.
Khó nói chuyện như vậy, từng bước từng bước ép sát cô như vậy.
Cách nói chuyện, cách làm việc thay đổi quá lớn.
Dù cho hắn đã cố gắng duy trì tác phong.
Chỉ có đôi khi, hoàn toàn là ngang ngược không chịu nói lý.
Tô Yên nhìn vào hai mắt Tống Du Cảnh.
Yên lặng duỗi tay ôm eo hắn.
"Không hối hận."
Cô nhanh chóng mở miệng trả lời.
Tống Du Cảnh nhìn bàn tay trắng nõn đang để trên mu bàn tay mình.
Trên đó có thể thấy rõ những lỗ kim do truyền dịch.
Hắn cúi đầu, càng dùng sức ôm chặt cô
Nửa ngày sau, hắn nói
"Em gầy như vậy, phải bồi bổ."
Tô Yên ngẩng đầu nghi hoặc
"Hả?"
Tô Yên
"······"
"Quá gầy."
Hắn đem Tô Yên bế lên, hai người cùng nhau ngã vào giường.
Hắn nằm dưới, Tô Yên nằm trên.
Cuối cùng, chuyện gì cũng không làm.
Đắp chăn lên đơn thuần ngủ.
Vốn dĩ Tô Yên cho rằng hắn là tới bồi cô ngủ.
Chỉ là mười phút sau.
Nhìn hắn nhanh chóng ngủ say.
Tô Yên nhẹ nhàng cử động cơ thể.
Kết quả người nào đó liền mở mắt, đôi tay dùng sức ôm chặt cô.
Hai mắt đen nhánh tràn đầy cảnh giác
"Như thế nào? Không muốn ngủ sao."
Tô Yên bị ánh mắt hung hãn kia nhìn đến ngơ ngẩn.
Nửa ngày sau mới chậm rì rì nói
"Em muốn nằm xuống."
Tống Du Cảnh nghe thấy lời này.
Nhắm mắt lại, che đậy hai đôi mắt đen nhánh nồng đậm.
Hai tay ôm bên hông Tô Yên thả lỏng.
Chờ Tô yên nằm xuống, người nào đó lại ôm chặt lấy cô.
Làm cô muốn nhúc nhích cũng không thể.
Ôm thế này là muốn đem cô bóp chết sao.
Tô Yên cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Thần kỳ chính là, cô ngủ rất ngon.
Một giấc liền ngủ tới 10h sáng hôm sau.
Như muốn ngủ bù cho quãng thời gian không được ngủ ngon trước đây vậy.
Khi cô tỉnh ngủ mới phát hiện Tống Du Cảnh vẫn đang say giấc.
Hai người bọn họ đêm qua đi ngủ rất sớm.
Còn chưa đến 7 giờ.
Hắn ngủ đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
Tô Yên nhìn hắn, đáy mắt mờ mịt tựa hồ phai nhạt đi một chút.
Thời gian cô không ở đây, hắn đã làm gì?
Hắn có buồn hay không?
Nhưng mà lại nghĩ đến hai đứa nhóc bên ngoài, còn cả Tô Tiểu Mộng đã rời khỏi.
Chắc hắn sẽ không thấy buồn đâu.
Hẳn chắc là vội vàng đến không kịp.
Quan trọng nhất chính là.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Giờ phút này cô đã biết.
Tống Du Cảnh không chỉ là Tống Du Cảnh.
Mà còn là Quân Vực.
Tô Yên cũng không định nói ra.
Nếu cô nói ra, hắn nhất định muốn thanh toán với cô.
Đến lúc đó khẳng định người chịu khi dễ là cô.
Hắn sẽ đưa ra các loại yêu cầu, các loại lý do khác nhau, còn không thèm nói đạo lý.
Cho nên, vẫn nên làm bộ cái gì cũng không biết đi.
Tô Yên lộ ra một nụ cười nhẹ.
Sau đó dướn người lên, hôn vào môi hắn một cái.
Vốn dĩ cô định ngủ thêm một lúc.
Ai dè, vừa mới ngẩng đầu lên liền phát hiện Tống Cảnh Du đã tỉnh.
Vì vừa mới tỉnh ngủ nên trong mắt hắn vẫn còn mơ màng.
Đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào Tô Yên.
Ánh mắt nóng rực không có một chút áp lực nào
"Tiểu Quai."
Tô Yên liền nhắm mắt, làm bộ mình không nghe thấy gì.
Cô duỗi tay, bịt kín đôi mắt Tống Du Cảnh.
Sau đó nói chậm rì rì nói
"Ngủ thêm một chút nữa."
Nói xong, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Khi bỏ tay ra mới phát hiện đôi mắt kia còn không thèm chớp, vẫn luôn nhìn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...