Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Tô Yên móc di động ra.
"Người tên là tâm can bảo bối kia, em cùng hắn không thân."
Cô bắt đầu vào thẳng chủ đề.
Kết quả nhắc tới "tâm can bảo bối", sắc mặt Tống Du Cảnh liền càng ngày càng lạnh như băng sương.
Còn ẩn ẩn thấy được tức giận.
Tô Yên bắt đầu kể
"Từ lúc kết hôn đến một tháng trước là đã hơn một năm, chúng ta chưa từng nắm tay. Lời cũng chỉ nói được vài câu. Xét từ góc độ khoa học, hôn nhân không tình cảm là bi ai."
Vừa dứt lời, Tống Du Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đôi mắt sâu kín.
Tô Yên tiếp tục
"Hơn nữa em cùng người "tâm can bảo bối" kia, cái gì cũng chưa phát sinh. Em nhận ra được sai lầm của mình, hơn nữa kịp thời quay đầu lại. Muốn sống thật tốt cùng anh."
Tống Du Cảnh nghe cô nói.
Kỳ thật, việc này nếu là đặt vào một tháng trước, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Dù là "tâm can bảo bối" kia chạy tới quỳ xuống đất cầu hôn với cô, hắn cũng không hề gợn sóng, chỉ cảm thấy chắn đường.
Nhưng mà hiện tại.
Lại không còn như vậy nữa.
Hắn không thể kiềm chế được tức giận.
Hơn nữa là càng nghĩ càng tức giận.
Đặc biệt là khi nghĩ đến cô một bên mua quà cho hắn, một bên lại đi ra ngoài thông đồng với tên nam nhân khác.
Càng làm cho hắn tức đến muốn mất đi lý trí.
Tô Yên duỗi tay kéo tay Tống Du Cảnh.
Như là sợ bị hắn đuổi ra nên gắt gao nắm chặt
"Em thật sự không thích người kia."
Giọng nói của cô thành khẩn.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình
"Em không thích hắn?"
"Ân ân."
"Vậy em thích ai?"
Thanh âm lạnh như băng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh"
Cô nghiêm túc nói.
Hiển nhiên, người nào đó rõ ràng cảm giác được thành ý của Tô Yên.
Hỏa khí ngay tắp lự giảm xuống.
Không còn bộ dáng coi Tô Yên như người xa lạ.
Nhưng mà chỉ nghe người nào đó cứng rắn nói một câu
"Em thích tôi, "tâm can bảo bối" lại là tên nam nhân kia."
Tô Yên bị làm cho sửng sốt.
Cô khựng lại, người nào đó tâm tình vừa mới tốt hơn một chút, tức khắc lại có xu hướng tức giận.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sau đó, móc di động ra.
Xóa bỏ số của "tâm can bảo bối" kia.
Sau đó, đổi số Tống Du Cảnh lưu thành tâm can bảo bối.
Cô ngẩng đầu, hỏi
"Như vậy được chưa?"
Lần này, người nào đó tìm không ra lỗi lầm nào nữa.
Tô Yên lôi kéo tay hắn, quơ quơ
"Ăn cơm chứ?"
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình hỏi lại
"Em cảm thấy tôi có thể nuốt xuống?"
Tô Yên lúc này cũng không biết nói cái gì.
Chỉ đành đẩy đồ ăn đến trước mặt hắn.
Ra tiếng
"Ăn cái này?"
Tống Du Cảnh tự động mở hộp ra ăn.
Hắn nhìn qua có vẻ còn có thể chấp nhận đồ ăn này.
Ít nhất không có ăn một ngụm liền phun ra.
Tô Yên hỏi
"Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa ở nhà ngoan chứ?"
Tống Du Cảnh nhớ tới hai tên nhóc kia, trả lời
"Ân"
Đứa lớn thì có vẻ còn có đầu óc.
Đứa nhỏ kia mỗi ngày chỉ biết ăn, có chút ngốc.
Cũng may, hắn nuôi nổi.
Chờ Tống Du Cảnh ăn được kha khá.
Tô Yên cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi.
Không nghĩ tới người nào đó ăn no xong lập tức trở mặt.
Mặt vô biểu tình
"Em cùng tên nam nhân kia, cho em thời gian ba ngày. Tự mình giải quyết."
Dứt lời, sau đó lại nói
"Hoặc là, tôi giúp em."
Tô Yên sửng sốt.
Ba ngày?
Nhưng cô còn có kế hoạch rất lớn muốn hoàn thành a.
Nguyện vọng nguyên thân là muốn cho đối phương trả giá đại giới.
Tiểu Hoa nói, dù có là bất tử cũng muốn nửa cái mạng hắn.
Ba ngày sao có thể làm được?
"Một tháng?"
Cô châm chước ra tiếng.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Tống Du Cảnh tức khắc liền đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...