Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Hắn chỉ là vừa khéo cùng tên với vị trong lời đồn kia mà thôi.
Phong Chỉ lau vệt nước trên khóe môi.
Bên cạnh chỗ lôi đài hơn mười mét, lại có một tiếng gào vang lên.
Khắp nơi lộ ra nhiệt huyết sôi trào, người đang xem dưới đài đều xoa tay hầm hè, hận không thể đi lên đấu hai quyền.
Phong Chỉ hỏi
"Tô Yên, cô báo danh sao?"
"Còn chưa."
"Vậy còn đợi cái gì? Đi đi đi, báo danh đi."
"Cô không tham gia?"
"Ai nha, ta không có hứng thú với cái này. Còn nữa, mục đích của chúng ta là tìm ra hung phạm ở phía sau màn, không phải là muốn đoạt vị trí võ lâm minh chủ kia."
Nói nói, Phong Chỉ bỗng nhiên quay đầu nhìn về Tô Cổ vẫn luôn trầm mặc bên cạnh.
Sau đó, nhỏ giọng nói với Tô Yên
"Tô Yên, đệ đệ cô có tham gia hay không?"
"Hả?"
"Không chừng đệ đệ cô lên sân khấu thật đúng là có thể đoạt tới vị trí võ lâm minh chủ kia đấy."
Phong Chỉ ngẫm lại liền hưng phấn.
Trong chốc lát Tô Yên nghiêm túc tự hỏi.
Lắc đầu
"Hắn hiện tại không thích hợp cùng người khác tỷ thí."
Phong Chỉ làm cho Tô Yên yên tâm
"Cô sợ hãi đệ đệ bị người khác khi dễ? Yên tâm, hắn lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện đó."
Tô Yên nhìn về phía Phong Chỉ
"Ta là sợ hắn giết chết người khác ở trên đài, thế thì không hay lắm."
Tươi cười trên mặt Phong Chỉ cứng lại rồi.
"·······"
Nàng thế nhưng không biết nên tiếp cái lời này như thế nào.
Tô Yên đi vào chỗ báo danh, báo tên của mình.
Bởi vì trong tay nàng có thiếp mời, cho nên đấu vòng loại hôm nay cũng không cần phải tham gia.
Trực tiếp chờ đến ngày mai tiến vào đấu bán kết.
Báo danh xong, Tô Yên ở dưới lôi đài nhìn hai tràng tỷ thí.
Phong Chỉ càng xem càng nhập tâm
"Đánh hắn đi, đánh hắn đi!!"
Âm thanh nàng ấy kêu rất lớn.
Tô Yên có chút không yên tâm khi để Hoa Vô Khuynh một mình ngốc ở trong phòng.
Liền muốn trở về nhìn xem.
Nói vài câu cùng Phong Chỉ.
Thấy Tô Cổ tựa hồ cũng xem rất nhập tâm.
Liền một mình trở về khách điếm.
Nàng đẩy cửa phòng ra, ngay lập tức cảm nhận được một cổ sát khí ập vào mặt.
Thẳng tắp bức tới.
Nàng nhanh chóng nghiêng sang bên cạnh, liền nghe phía sau vách tường phịch một tiếng, nháy mắt nứt ra một cái đại lỗ thủng.
Sau đó liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm
"Dừng tay!"
Là thanh âm nôn nóng của Hoa Vô Khuynh.
"Vâng!"
Tiếng một người nam tử trả lời.
Hoa Vô Khuynh nôn nóng chạy ra.
Sau đó ôm chặt Tô Yên
"Yên Yên, nàng không sao chứ?"
Tô Yên lắc đầu.
"Không có việc gì."
Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía trong phòng.
Chỉ thấy trong phòng có một nam tử hắc y, nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi.
Trên người mang theo một cỗ sát khí thực trầm trọng.
Khi nam tử kia nhìn Hoa Vô Khuynh bộ dáng thực lo lắng ôm lấy Tô Yên.
Trên mặt lạnh băng có khiếp sợ chợt lóe mà qua.
Nhưng sau đó còn có sự tình càng làm cho hắn khiếp sợ.
Chỉ nhìn đến giáo chủ của hắn ôm vị cô nương kia, liên tiếp rầm rì.
Nhân tiện còn hắt bát nước bẩn lên người hắn
"Yên Yên, hắn muốn mang ta đi, ta không quen biết hắn, hắn có thể là người xấu."
Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh, lại nhìn nam nhân trong phòng.
Duỗi tay vỗ vỗ sống lưng Hoa Vô Khuynh, để hắn chậm rãi bình phục xuống dưới.
Sau đó, Hoa Vô Khuynh lôi kéo Tô Yên tay, nhắm mắt theo đuôi đi theo vào phòng.
Tô Yên nhìn nam nhân kia, trầm mặc nửa ngày sau, nói
"Người ma giáo?"
Nam nhân lên tiếng
"Hôm nay tới đây, là đón giáo chủ trở về."
Một câu biểu lộ thân phận Hoa Vô Khuynh.
Hắn sở dĩ nói như vậy, chính là hy vọng cô nương này ngoan ngoãn thức thời cách xa một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...