Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn diều hâu một hồi lâu.
Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồng
"Em đánh được nó không?"
Tiểu Hồng ném đuôi, buông lời thề son sắt.
"Tê tê tê tê tê"
Đương nhiên, em là lợi hại nhất.
Tô Yên gật đầu
"Ân, giao cho em."
Nói xong, Tiểu Hồng lui thân, ẩn nấp vào rừng cây.
Tô Yên một mình đứng ở dưới đại thụ.
Thời tiết nóng hổi.
Làm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Cô đi đến chỗ đại thụ Cesar từng đứng.
Vừa đi vừa hỏi
"Tiểu Hoa, Cesar không phải giống cái sao?"
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, nguyên thân cho rằng Cesar là giống cái. Kỳ thật Cesar là giống đực."
Tô Yên gật đầu.
Không nói gì nữa.
Cô đi đến đại thụ đứng.
Đợi không biết bao lâu.
Rốt cuộc nhìn thấy Bạch hùng khổng lồ kia, bước từng bước một đi tới chỗ cô.
Tới nơi.
Bạch hùng nhìn Tô Yên.
Nhưng chỉ liếc một cái liền dời ánh mắt.
Hắn ngồi cạnh con sông trước mặt.
Nhìn chằm chằm vào nước sông.
Cesar nhìn nước sông, Tô Yên dưới đại thụ nhìn Cesar.
Trạng thái như vậy giằng co không biết bao lâu.
Cho đến khi Cesar quay đầu.
Ánh mắt Bạch hùng không kiên nhẫn nhìn qua.
Rống với Tô Yên một tiếng.
"Nhìn cái gì mà nhìn?!"
Tô Yên gương mặt phiếm hồng vì nóng.
Ngày càng hồng.
Cô đỡ đại thụ.
"Nóng."
Bạch hùng thấp giọng hừ một tiếng.
Đúng kiểu không phải chuyện của mình.
Ở thế giới này, tiểu giống cái thực thưa thớt, cũng thực trân quý.
Nhưng, liên quan gì đến hắn?
Hắn cũng không muốn cùng bất kì ai giao phối.
Thật kỳ quái, vô luận giống đực hay giống cái, đều luôn vây lại chỗ hắn, phát tín hiệu muốn giao phối.
Hắn đối với việc giao phối, cảm thấy thật chán ghét.
Tô Yên ngồi xổm dưới đại thụ.
Hỏi Tiểu Hoa
"Nơi này giống cái có dạng gì?"
"Yêu diễm, mỹ lệ, lại thực mềm mại.
Căn cứ vào thông tin trên, giống đực ở thú thế, đều phi thường thích giống cái nhu nhược, bọn họ hưởng thụ cảm giác ỷ lại của giống cái."
Tô Yên nghe xong.
Giống cái nhu nhược?
Đang nghĩ ngợi, trên cây có một con côn trùng bò xuống dưới.
Tô Yên nhìn, tay nâng lên, nhưng được nửa đường lại thu về.
Sau đó, yên lặng lùi hai bước.
Đứng vững một lúc, sau đó vẫn luôn đứng ở đằng kia.
Cô tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp gì cùng hắn làm quen.
Thế nên chỉ có thể đứng ở chỗ đó.
Không nghĩ ra biện pháp, nhưng cũng không thể bỏ qua hắn.
Chờ có phương pháp lại cùng hắn nói chuyện cũng không chậm.
Hai người liền duy trì tư thế như vậy được một giờ.
Bạch hùng lại nhiều lần quay đầu xem Tô Yên, trừng mắt, thực không kiên nhẫn.
Tô Yên cũng không nói lời nào, cũng không đi.
Vẫn luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần như vậy.
Bạch hùng không biết có phải ngồi đủ ở chỗ này rồi hay không.
Đứng lên, từng bước một đi tới rừng cây.
Tô Yên cũng đi theo sau hắn.
Bạch hùng thân cao bước lớn, nó đi một bước, Tô Yên phải đi vài bước.
Còn may hắn đi không nhanh.
Tô Yên miễn cưỡng có thể đuổi kịp.
Nửa giờ sau.
Tô Yên một đường chạy chậm phía sau hắn, đi vào núi sâu.
Bạch hùng quay đầu, không kiên nhẫn kêu
"Graoo!"
Đừng đi theo ta.
Tô Yên lau mồ hôi trên trán.
Chớp chớp mắt
Nửa ngày sau, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên
"Em muốn đi theo anh."
Bạch hùng nghe cô nói trắng ra.
Đánh giá tiểu giống cái mềm mại này trên dưới một lần.
Sau đó, hừ một tiếng.
Quay đầu, bỗng nhiên chạy như điên.
Mục đích rất đơn giản.
Chính là muốn ném rớt tiểu giống cái phiền toái này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...