Edit: Xoài
*Dịch thi: Thi thể bị sai khiến
Dịch thi nhà họ Hà sẽ được thêm một ít chất độc vào trong người quá trình luyện chế, cho nên nếu bị dịch thi làm bị thương, cho dù là một miệng vết thương nho nhỏ cũng sẽ trúng độc.
Hà Kỳ Kỳ biết rõ điểm này nên trong lòng mới càng sốt ruột, cô ta thử đoạt lại quyền kiểm soát dịch thi nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Đối phương rõ ràng là bóng của mình, theo đạo lý mà nói, thực lực của các cô phải ngang nhau.
Một hoàng phù dán trên đầu dịch thi, Việt Khê thấp giọng đọc ra một chữ: “Trói!”
Đôi mắt dịch thi trợn to, cơ thể tức khắc cứng đờ, rồi sau đó chậm rãi nhắm lại mắt, cảm xúc kích động cũng bình ổn lại, không còn có động tác nữa.
“Hà Kỳ Kỳ” cảnh giác nhìn Việt Khê, lui về sau một bước theo bản năng.
“Người nhìn giống mình như vậy, cảm giác thật có hơi kỳ quái…” Việt Khê đi lên phía trước hai bước, chậm rãi đi về phía trước lướt qua Hà Kỳ Kỳ.
Hà Kỳ Kỳ vội vàng kéo cô lại, nói: “Đừng qua đó, cô không phải đối thủ của họ.”
Việt Khê cười, nói: “Cô nói tôi không phải là đối thủ của họ? Cũng chỉ là cái bóng của tôi mà thôi, chẳng lẽ cô ta có thể thay thế được tôi sao?”
“Việt Khê” bên kia ngẩng đầu lên cao, nói: “Tôi chính là cô, cô chính là tôi, chỉ cần tôi giết cô, như vậy tôi liền có thể loại bỏ cô, ôi sẽ trở thành Việt Khê chân chính.”
Việt Khê khẽ gật đầu, cô cười một chút, nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là một cái bóng, cô cho rằng cô thật sự có thể trở thành tôi?”
Hoa văn màu vàng trên khóe mắt cô lóe sáng, khí thế trên người tăng lên, trong chớp mắt, một đóa hoa sen màu vàng như ẩn như hiện trên khóe mắt cô, âm khí cực đại trên người cô như phá gỏi gông cùm mà ra, lan ra bốn phía với tốc độ nhanh chóng.
“Việt… Việt Khê?” Hà Kỳ Kỳ mở to mắt, không tin nổi vào cái mình đang nhìn thấy.
Âm khí khổng lồ thế này, coi như cô đã từng gặp ông nội thi vương thì cũng không có âm khí nặng như vậy.
Trong cơ thể âm dương cân bằng, trên cơ thể người sống căn bản không thể có âm khí khổng lồ như vậy, Việt Khê, cô thật sự là người sao?
Âm khí trên người Việt Khê cực kỳ dồi dào, âm khí trên người “Việt Khê” ở đối diện kia cũng bắt đầu điên cuồng kích động, rất nhanh, âm khí trên người cô đạt tới mức cực đại, nhưng sắc mặt “Việt Khê” kia cũng càng ngày càng khó coi, càng ngày càng hoảng sợ.
“Đừng! Dừng lại, mau dừng lại …” Cô ta lạc giọng rống to, rồi sau đó ngay trước mắt ba người, cô ta nổ bùm một tiếng, biến thẳng thành một bóng đen, rơi xuống dưới chân Việt Khê, lại lần nữa trở thành bóng của cô.
Việt Khê giật chân, nói: “Chỉ là một con ảnh yêu mà thôi, chút âm khí như vậy cũng không chịu nổi.”
Ảnh yêu có thể chiếm lấy bóng ngời, năng lực của chúng nó mạnh yếu tùy thuốc vào bản thể.
Nhưng sức mạnh của bản thể đủ mạnh thì thân thể chúng nó không chịu nổi sẽ nổ tung.
Mà âm khí trên người Việt Khê, ảnh yêu căn bản không chịu được.
Sắc mặt “Hà Kỳ Kỳ” đã trắng, thấy Việt Khê quay đầu lại, cô ta trực tiếp xoay người chạy, hoàn toàn không tham chiến.
Tơ hồng bay ra quấn lấy eo ảnh yêu, Việt Khê hơi dùng lực, kéo người trở về.
“Tôi sai rồi, đừng giết tôi, đừng giết tôi, chúng tôi cũng chỉ nghe theo lệnh chủ nhân mộ …” Ảnh yêu cực kỳ không có mặt mũi xin tha, nhưng còn chưa nói xong, cô ta đã trợn mắt mắt, lại một lần nữa biến thành cái bóng, rơi xuống dưới người Hà Kỳ Kỳ.
Hà Kỳ Kỳ chớp mắt, duỗi tay sờ bóng hình trên mặt đất, nói: “… Thiếu chút nữa là bị cái bóng của mình giết, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy.
Lần đầu tiên cảm thấy bóng của mình thật đáng sợ.”
Việt Khê duỗi tay đỡ cô ta lên, Hà Kỳ Kỳ nhớ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cô giữ chặt tay Việt Khê, nói: “Mấy người anh trai tôi, nếu chúng ta gặp ảnh yêu, bọn họ nhất định cũng vậy, chúng ta mau đi tìm bọn họ đi.”
Hai người cũng không dám chậm trễ, vội chọn một đường đi rồi chạy vào.
Huyệt mộ này rất lớn, bên trong loanh quanh lòng vòng, có rất nhiều đường hầm khác nhau, cũng không biết đường hầm dẫn đến hướng nào.
Việt Khê và Hà Kỳ Kỳ còn gặp một đám quỷ đói, những quỷ đói đó cực kỳ xấu xí, trên người như chỉ có một lớp da bọc xương, nhưng đôi mắt lại rất lớn, lồi hẳn ra ngoài, con ngươi hiện đầy tơ máu, nhìn rất kinh khủng.
Hà Kỳ Kỳ: “… Càng ngày tôi càng cảm thấy huyệt mộ này không phải của đại sư Minh Kính, những thứ này là cái gì vậy?”
Việt Khê nhìn vẻ kinh hãi quá mức của cô ta thì vỗ vai an ủi, nói: “Chỉ là một ít sinh vật bé nhỏ, cô coi họ là bánh kem thì sẽ không cảm thấy sợ đâu.”
Hà Kỳ Kỳ: “…”
Không, sao cô có thể nghĩ thứ này là bánh kem được?
Nhưng đám quỷ đói này thấy Việt Khê cùng Hà Kỳ Kỳ thì đều dẩu mông vùi đầu mình vào trong đất, cơ thể run rẩy, dáng vẻ sợ hãi.
Hà Kỳ Kỳ nói: “Tôi đã sớm muốn hỏi, dù là quỷ đói, hay bò cạp gặp ở sa mạc, vì sao chúng nó đều sợ cô như vậy? Trên người cô có cái gì đặc biệt sao?”
Việt Khê mở miệng, Hà Kỳ Kỳ vội vàng thừa dịp cô chưa nói chuyện nói trước: “Đừng nói gì mà bởi vì cô xinh đẹp với tôi, quỷ mới tin cô nói.”
Việt Khê nghĩ nghĩ, nói: “Lấy chuỗi thức ăn mà nói, tôi đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn, mà chúng nó thì đứng ở đáy… Chúng sợ hãi tôi chỉ là vì không muốn bị tôi ăn, cô đã gặp thức ăn nào không sợ bị ăn chưa?”
Hà Kỳ Kỳ sắp xếp một lại suy nghĩ trong đầu, tìm ra một ít manh mối, sau đó nói với ngữ khí không thể tin nổi: “Ý của cô là, cô ăn chúng nó? Ăn quỷ đói?”
“…Tôi rất ít ăn mấy thứ này, hương vị quỷ đói không ngon cho lắm, chua lè!” Việt Khê giải thích, cũng không phải âm vật gì cô đều ăn.
Hà Kỳ Kỳ: “…”
*
“… Sao trong ngôi mộ này có cỗ quan tài?”
Hai người đi vào một ngôi mộ, ở vị trí trung tâm có bày một quan tài đen nhánh, ngoài cái này ra thì không có đồ vật khác.
Việt Khê nhíu mày, nói: “Cô có ngửi được mùi máu không? Còn nữa… Cô có nghe được âm thanh giống như là có người đang nhai nuốt thứ gì không.”
Nghe vậy, Hà Kỳ Kỳ sửng sốt, rồi sau đó dựng lỗ tai cẩn thận nghe, quả nhiên nghe được động tĩnh.
“Từ trong quan tài truyền đến……” Hà Kỳ Kỳ chỉ vào bên cạnh quan tài, nghe được âm thanh bên trong, sắc mặt trắng bệch.
“Ầm!”
Nắp quan tài đột nhiên mở ra, một đám sương máu bay ra, tiếp theo là một cánh tay vươn ra túm lấy vai Hà Kỳ Kỳ rồi kéo cô ta vào trong quan tài.
Sắc mặt Việt Khê thay đổi, cô kéo lấy một cánh tay khác của Hà Kỳ Kỳ.
Linh lực phủ lên bàn tay, bàn tay lập tức trở nên sắc bén như lưỡi dao.
Cô vung bàn tay ấy lên chém qua.
“Keng!”
Tuy nhiên khi tay cô chém vào tay khô gầy kia, nơi va chạm lại vang lên tiếng keng như đập xuống kim loại cứng rắn.
Việt Khê bình tĩnh khép ngón trở và ngón giữa lại, lắc cổ tay một cái, hai ngón tay cắt về phía trước, trên tay khô gầy kia lập tức xuất hiện một vết thương, trên vết thương có ánh sáng màu vàng, ánh sáng này lập tức bắt đầu ăn mòn vào trong.
“Gừ!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng đen nhảy ra khỏi quan tài, Việt Khê vội vàng đẩy Hà Kỳ Kỳ ra phía sau mình, lúc này mới ngước mắt nhìn thứ kia.
Thứ trước mắt này có vẻ ngoài rất kinh khủng, gã ta mặc áo cà sa màu đỏ, một nửa khuôn mặt mặt trắng như ngọc, một nửa lại máu thịt lẫn lộn, một nửa kia giống như mới mọc ra máu thịt, vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, cho nên có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Mà thân thể hắn cũng là một nửa máu thịt mơ hồ, một nửa xương trắng chồng chất, hình thành đối lập cực kỳ rõ ràng.
Hà Kỳ Kỳ thở hổn hển, nói: “Thứ này là thứ chúng ta gặp ở trước cửa à?”
Việt Khê lắc đầu, nói: “Không phải, là một con khác… ngôi mộ này, nếu tôi đoán không lầm thì nó là một mộ sinh tế(1), phàm là người tiến vào mộ cổ này đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng của thi thể này, thúc đẩy nó sống lại.”Sinh tế: Bị hiến hế ngay khi đang còn sống, đang còn ý thứcNhững người bị mai táng ở nghĩa địa hàng ngàn năm, bọn họ khát vọng sinh lực, cái làm cho bọn họ “Sống” lại lần nữa, nhìn người máu thịt mơ hồ trước mắt là biết, không biết có bao nhiêu thi thể người trong cỗ quan tài này rồi.
Thứ này nhìn Việt Khê, trong mắt lộ ra vài phần tham lam.
Âm khí khổng lồ trên người Việt Khê làm âm vật nhìn thôi đã thấy sợ, thậm chí sợ bị cô cắn nuốt, bản năng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng có âm vật, thí dụ như thứ trước mắt cô này, nó tham lam âm khí trên người cô, muốn hấp thụ tinh lực của cô.
“…… Không phải người không phải quỷ, Tiểu Bạch nhà tao đáng yêu hơn mày nhiều, quả thực cay mắt.” Việt Khê nói thầm, đẩy Hà Kỳ Kỳ sang một bên.
“Ầm!”
Tốc độ thây khô này cực nhanh, từng chiêu đòi mạng, sự tham lam trong mắt nó làm Việt Khê khẽ nhíu mày.
“Lôi pháp, cửu thiên!”
Sấm sét gần như bao trùm toàn bộ ngôi mộ, Hà Kỳ Kỳ hét lên một tiếng, dịch thi của cô ta biến thành phấn dưới sấm sét ngay lập tức, hoàn toàn không còn chút dấu vét nào.
Sấm sét, vốn chính là khắc tinh của tất cả tà vật, lại thêm lượng sấm sét lớn như vậy, còn là sấm sét hết sức thuần túy, đối tà vật mà nói, quả thực chính là trí mạng.
Xác ướp khô bị đánh đến cháy đen, máu thịt mới vừa mọc ra không bao lâu lại biến thành xương trắng.
Nhưng không hổ là cao tăng hơn một ngàn năm trước, phật quang trên người gã chợt hiện ra, lại khiến uy lực của sấm sét bị cản đi hơn phân nửa.
Việt Khê có phần không kiên nhẫn, cô lấy ngón tay làm bút, vẽ một ngôi sao năm cánh trên không trung, ngôi sao này lập tức vây xác khô vào trong.
Ngọn lửa màu đen từ đầu ngón tay Việt Khê rơi xuống dưới chân xác khô, ngọn lửa bỗng chốc bùng cháy lên.
“Gừ!”
Trong miệng xác khô phát ra tiếng gào thê lương phẫn nộ, hơn một ngàn năm, thật vất vả sống lại một lần nữa, sao nó có thể chết đi ở chỗ này?
Nhưng cho dù nó không cam lòng cùng phẫn nộ thì tất cả âm vật đều không thể chịu đựng được dưới uy lực của Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa có thể đốt sạch tất cả tà vật trên thế gian.
“Đi thôi!”
Giải quyết xong thứ này, Việt Khê gọi Hà Kỳ Kỳ đang ngốc một bên.
“Này, làm mất dịch thi của cô rồi, xin lỗi nhé… Cô đừng tức giận, tôi, tôi tặng cô cái khác!”
“……”
Bây giờ Hà Kỳ Kỳ chỉ muốn được yên tĩnh, hiện tại cô ta đang nghi ngờ cuộc đời.
Đều là người, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...