Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Edit: Qing Yun

Hà Kiến Nhất thuần túy là ngựa chết muốn làm ngựa sống nên mới đi xin lỗi Hàn Húc, bởi vì trong khoảng thời gian này thật sự là quá xui xẻo, lại nói nữa thì thật muốn khóc một trận, ngay cả đàn em bên người cũng muốn tránh cậu ta, giống như đến gần cậu ta sẽ bị lây bệnh----- nếu đứng gần mà họ cũng bị xui xẻo thì làm sao bây giờ?

".....Trước cắt cái đầu tóc vàng này đi!" Đây là yêu cầu đầu tiên Hàn Húc đưa ra.

Hà Kiến Nhất có chút không tình nguyện, cậu ta cảm thấy một đầu tóc vàng của mình rất đáng yêu, cậu ta còn buộc phần đuôi lại, đẹp miễn bàn luôn.

Chính là đối diện với ánh mắt ôn hòa của Hàn Húc, cậu ta lại không nhịn được rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đến tiệm cắt tóc mà xử lý nó. Vì tỏ vẻ quyết tâm, còn cạo trọc đầu, lộ ra một cái đầu bóng loáng.

"Ai, thật xấu!" Soi mình trước cửa kính, Hà Kiến Nhất thở dài.

Một đàn em phía sau nhìn thấy gì, kéo kéo áo Hà Kiến Nhất: "Lão đại, cô gái kia, là bạn học của Hàn Húc...."

Hà Kiến Nhất quay người đập lên đầu cậu ta một cái: "Hàn Húc cái gì, gọi lão đại!"

Đàn em sờ sờ đầu, nói: "Kêu cậu ta là lão đại vậy lão đại thì gọi là gì? Lão nhị?"

"Lão nhị cái đầu mày!"

Hà Kiến Nhất trợn trắng mắt, cái cách gọi này thật không văn minh, người không biết người sẽ nghĩ cái, cậu ta tức giận: "Kêu...... Nên kêu cái gì thì hay?"

Cậu ta cũng có chút buồn rầu.

"Kiến ca đi!" Cậu ta vỗ tay một cái nói, "Cỡ nào phong cách, cỡ nào khí chất!."

Vô ý thức sờ sờ cái đầu trơn bóng của chính mình, cậu ta hỏi: "Vừa rồi mày nói cái gì?"

Đàn em a một tiếng, nói: "Em nói cô gái kia hình như học cùng lớp với lão đại, lần trước em còn thấy cô ấy và lão đại cùng vào siêu thị, quan hệ của hai người rất không tồi."

Cậu ta duỗi tay chỉ bên đường đối diện, bên đường đối diện là dãy nhà cũ, hiện đang được di dời, đối lập với mấy tòa cao ốc bên cạnh, nhìn qua càng có vẻ ảm đạm. Hơn nữa, bởi vì nơi này có không ít lời đồn đãi, làm cho nơi này căn bản không người nghỉ chân, nhìn qua còn lộ ra vài phần âm lãnh.

Từ chỗ bọn họ nhìn chỉ thấy một bên sườn mặt của cô, còn có cánh môi đỏ mấp máy, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, làn da rất trắng, trắng đến mức không thấy một chút huyết sắc.

"Cô ta đang làm cái gì? A, sao còn có một đứa trẻ......"


"Nơi nào có trẻ con, Kiến ca, anh nhìn lầm rồi đi?"

"Ngay nơi đó, trước mặt cô gái kia......" Hà Kiến Nhất duỗi tay chỉ chỉ, sau đó không biết nhìn thấy gì, biểu tình đột nhiên đại biến, nhịn không được lui ra phía sau, sắc mặt hoảng sợ,

"Kia kia kia...... Đó là cái gì?"

Ngay trong nháy mắt, cậu ta thấy trước mặt Việt Khê xuất hiện một người, đó là một đứa trẻ, đại khái mới ba bốn tuổi, toàn thân là máu, ôm một quả bóng cao su màu đỏ trong ngực. Làm Hà Kiến Nhất cảm thấy khủng bố chính là, thân thể đứa trẻ kia không còn hoàn chỉnh, chỉ có nửa người. Bộ dáng này, căn bản không có khả năng còn sống.

"A, a...... đại khái là gần đây xui xẻo nhiều, đều xuất hiện ảo giác." Hà Kiến Nhất cười gượng, nhắm mắt lại thật chặt, chỉ là khi cậu ta mở mắt ra lần nữa, đứa trẻ kia vẫn còn ở đó.

Cứu mạng!

Hà Kiến Nhất kêu to trong lòng.

Hai đàn em nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu ta, quay đầu nhìn về phía Việt Khê, nơi đó chỉ có một mình Việt Khê, căn bản không có đứa trẻ nào cả.

"Kiến ca, anh....anh đừng dọa chúng em." Hai đàn em cũng bắt đầu run rẩy.

Hà Kiến Nhất kéo kéo miệng: "Dọa chúng mày, lão tử cũng đều bị dọa rồi!"

Một đàn em cả người run rẩy nói: "Em nghe người ta nói, tháng trước nơi này đã xảy ra một tai nạn, một đứa trẻ chạy vào bên trong, khi đó đang phá bỏ và di dời, đứa trẻ bị máy múc chặt đứt luôn nửa thân mình."

Hà Kiến Nhất: "......"

Đáng sợ nhất chính là, đứa trẻ này còn quay đầu nhìn cậu ta với khuôn mặt chỉ có một nửa, Hà Kiến Nhất thấy thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

"Chị, anh trai kia hình như cũng thấy được em."

Thanh âm mềm mại, như là được bao bọc bởi hương sữa bò, làm tâm người nghe mềm nhũn.

Việt Khê ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên, chỉ đốt tấm bùa hình tam giác trong tay.

Chờ bùa cháy hết, biến thành tro tàn, đứa trẻ trước mắt sáng lên, máu trên người nó dần biến mất, cả nửa phần cơ thể cũng dần xuất hiện. Đứa trẻ mặc một cái áo màu vàng có hình vịt, đeo băng đô, đôi mắt to đen nhánh, bỏ qua khuôn mặt trắng bệch kia thì đây quả thật là đứa trẻ rất dễ thương.

Theo đứa trẻ giới thiệu, nó có một cái tên rất đáng yêu, tên là Tráng Tráng.


"Tên của em là thiên hạ đệ nhất đáng yêu!"

Mà hiện tại, Tráng Tráng rất kinh hỉ nhìn cơ thể hoàn chỉnh của mình, "Em có cơ thể!"

Những lời này nghe tới thật là kỳ quái, chính là lại là sự thật. Việt Khê dùng bùa giúp cơ thể nó được hoàn chỉnh.

"Cảm ơn chị!" Tráng Tráng ngọt ngào cảm ơn Việt Khê.

Việt Khê sờ sờ đầu nó.

Tráng Tráng nghiêng đầu nói: "Anh trai kia cứ nhìn chằm chằm em, mẹ nói, nhìn chằm chằm người khác là hành vi không lễ phép."

Việt Khê quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Hà Kiến Nhất, nhịn không được nhướng mày.

Hà Kiến Nhất thấy vậy, liên tục lui về phía sau, trực tiếp đụng phải cửa kính của shop quần áo.

Nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua!

Cậu ta gào thét trong lòng, cơ mặt không nhịn được giật giật.

Tuy rằng hiện tại dáng vẻ của Tráng Tráng không khác nhiều so với mấy đứa trẻ bình thường, nhưng hình ảnh thiếu nửa thân thể của nó đã lưu lại trong đầu Hà Kiến Nhất.

Đây là quỷ, là quỷ, là quỷ!

Việt Khê thu hồi ánh mắt, như suy tư gì.

Trong khoảng thời gian này Hà Kiến Nhất có thể nói là mây đen che đầu, liên quan đến vận khí, âm khí trên người càng ngày càng nặng, như bị nhốt trong lồng âm khí, cậu ta thế mà có thể nhìn đến quỷ hồn.

Nhưng cũng chỉ một khoảng thời gian, chờ vận khí tốt lên thì sẽ không sao nữa. Chỉ là khoảng thời gian này cậu ta sẽ không quá thoải mái.

Việt Khê nhặt cặp sách trên mặt đất lên nói: "Tráng tráng, chị về trước, ngày mai sẽ mang đồ ăn ngon cho em."

Tráng tráng ôm bóng cao su ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Việt Khê rời đi.


Việt Khê về đến nhà, người giấy màu trắng lạch bạch đi đến ôm chân cô, nói đúng ra, là ghé vào chân cô.

"Việt Khê!"

"Việt Khê!"

Mấy người giấy kêu lên, ríu rít như bầy chim sẻ.

Việt Khê nhấc chân, trên chân treo một đám người giấy nho nhỏ, lôi kéo ống quần cô, một chút trọng lượng đều không có.

Việt Khê đi vào trong phòng, nhấc mấy người giấy đặt lên bnàn.

Tổng cộng có bảy người giấy, dùng giấy trắng cắt ra, có đầu và tứ chi.

Bảy người giấy này là ông lão làm lúc trước, sợ cô tịch mịch, làm cho cô chơi, cũng đã làm bạn với cô gần mười năm rồi.

Lúc nấu cơm, mấy người giấy giúp cô cầm thìa lấy gia vị, Việt Khê nói: "Mấy đứa đi ra ngoài, không may rơi vào nước thì thân thể sẽ không tốt"

"Được nha, được nha!"

"Đã biết, đã biết."

"Việt Khê tốt nhất, tốt nhất."

"Việt Khê xinh đẹp nhất."

"Việt Khê làm đồ ăn cũng ngon nhất."

......

Bảy người giấy ghé vào cùng nhau, quả thực ồn ào đến không chịu được, một người giấy không cẩn thận rơi vào nước, lạnh thấy tim.

Việt Khê: "......"

"A, người mau tới, cứu mạng, cứu mạng!"

"Không đúng, là cứu người giấy, cứu người giấy!"

"A, Tiểu Ngũ muốn chết, muốn chết."


"Không đúng, Tiểu Ngũ là người giấy, sẽ không chết, sẽ không chết."

......

Mấy người giấy loạn thành một mớ, chạy xoay vòng quanh bồn nước, thật sự là chạy xoay vòng, la hét khiến người choáng váng đầu.

Một đám vây quanh bồn nước mà không dám nhảy xuống, sợ mình cũng bị ướt hết.

"Việt Khê, cứu người giấy, cứu người giấy."

Việt Khê duỗi tay vớt người giấy trong nước ra, người giấy liền ôm lấy ngón tay cô, những con còn lại đều thở phào.

"Hù chết người giấy, hù chết người giấy." Tiểu Ngũ lẩm bẩm, sau đó hôn một cái lên đầu ngón tay Việt Khê, "Việt Khê tuyệt nhất."

Sáu người giấy bò trên người Việt Khê, cô đặt Tiểu Ngũ lên bàn, lấy máy sấy sấy cho nó.

Tiểu ngũ lắc lắc đầu, bọt nước bay ra xung quanh.

Những người giấy này đương nhiên không phải bình thường, nước lửa đều không giết được, dính nước thì chỉ cần làm khô là được rồi.

"Được rồi, chúng mày đừng nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, tao lấy đồ ăn cho."

Lấy ra bảy cái chén, Việt Khê đổ một chút nước vào chén, mấy người giấy nhảy vào chén, bắt đầu ăn cơm.

"Việt Khê làm đồ ăn ngon nhất."

"Việt Khê tuyệt nhất, tuyệt nhất."

Đối với khích lệ của bọn nó, Việt Khê hoàn toàn không dao động. Bất kỳ ai nghe người giấy khích lệ suốt mười năm cũng đều sinh ra miễn dịch.

Cơm nước xong, vào xem qua cửa hàng Đào Bảo của mình, Việt Khê lúc này mới ngủ, làm việc và nghỉ ngơi quy luật.

Hà gia.

Hà Kiến Nhất chui ở trong chăn, thân thể hơi hơi run run, trong miệng nhắc mãi: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi!"

Chờ cậu ta từ trong chăn nhô đầu ra, liền thấy âm hồn bay ở trước mặt.

Hà Kiến Nhất: "......"

Cứu mạng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui