14.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi và Úc Dã đã ở bên nhau rồi.
Có lẽ là bị bệnh nên yếu đuối và dễ cảm động. Nhưng tóm lại, tôi thật sự không chịu nổi ánh mắt của Úc Dã nhìn tôi như nhìn một bad girl ăn xong rồi không chịu trách nhiệm.
Thật ra sau khi ở bên nhau, chẳng có sự thay đổi lớn nào ngoại trừ việc Úc Dã càng dính người hơn.
“A Dã, em là lưu manh sao?” Lại một lần nữa đẩy Úc Dã - người cứ sáp lại gần hõm cổ tôi ra, tôi có hơi bất lực rồi.
Anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng sau khi ở bên nhau, anh ấy cứ như được khám phá ra một thế giới mới vậy. Ngày nào mà không mập mờ dính sát muốn ôm ôm, thì cũng rầm rì ám muội muốn hôn hôn.
Rõ ràng là mang một vẻ đẹp đầy tính công kích, nhưng ngày ngày lại để lộ ra lúm đồng tiền để làm nũng với tôi, khiến cho tôi sắp mất đi phương hướng mà đắm chìm trong sự dịu dàng của anh ấy rồi.
Tôi thật sự không phải một đứa trẻ ngoan.
Sống chung càng lâu. tôi càng không kìm nén được tình cảm của mình dành cho Úc Dã.
Trước khi ở ở bên nhau, tôi nghĩ chỉ cần ở cạnh nhau là được rồi, vậy mà hiện tại tôi lại nổi lòng tham.
Tôi biết yêu một chút cũng là yêu, nhìn đông nhìn tây khi yêu cũng là yêu, nhưng mà tôi tham lam muốn một trăm phần trăm tình yêu của Úc Dã. Vì vậy, đối với sự quấn quýt của Úc Dã, tôi dần dần không còn kháng cự nữa, ngược lại còn càng dung túng cho anh ấy hơn.
Tôi nghĩ, dính tôi hơn một chút thì càng tốt, mà tốt nhất là dính đến nỗi không thể rời khỏi tôi.
Tôi đúng là hư mà.
Thế nhưng, nếu có được Úc Dã, tôi hư thêm nữa cũng không sao.
15.
Rất nhanh một năm đã trôi qua, kèm theo đó là năm mới sẽ đến, cặp vợ chồng nhà họ Úc cũng sắp về nhà rồi.
Cho dù Úc Dã có an ủi thế nào, tôi vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng, giống như sắp gặp phải chuyện ngàn cân treo sợi tóc vậy.
Mẹ của tôi thế nào, tôi đương nhiên biết.
Trong thế giới của bà ấy thì tình yêu là tối cao, hay nói đúng hơn, một người đàn ông có thể cho bà ấy sự an toàn và chiều chuộng quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
Cũng vì thế, sau khi biết ba tôi không thể để bà ấy dựa dẫm được nữa, bà ấy liền không chút do dự mà vứt bỏ ba tôi.
Nếu đối với bà ấy, tôi không phải là thứ công cụ tốt để lấy được sự đồng cảm của đàn ông, vậy thì hiện tại tôi cũng không biết mình đang ở nơi nào rồi.
Dù gì thì so với một người góa chồng mà bỏ rơi con cái, một người phụ nữ xinh đẹp một mình nuôi con trưởng thành sẽ có danh tiếng tốt hơn nhiều.
Đối với bà ấy, tình yêu của tôi và Úc Dã chính là hòn đá cản đường lớn nhất, ảnh hưởng đến con đường hạnh phúc của bà ấy. Tôi khẳng định rằng bà ấy sẽ nghĩ như vậy.
Sự thật thì từ khi ba qua đời, tôi đã không ngại dành cho bà ấy những suy nghĩ tiêu cực nhất.
Từ nhỏ bà ấy đã được dạy rằng không được phép lớn tiếng chửi bới như ngoài chợ rồi, cho nên tôi từng nghĩ bà ấy sẽ phẫn nộ và càng bạo lực lạnh với tôi thôi.
Vậy mà không ngờ rằng, bà ấy sẽ tuyệt tình như vậy, cứ như tôi chỉ là con chó con mèo mà bà ấy nhặt được, chứ không phải máu mủ ruột thịt mà bà ấy đã mang thai mười tháng.
16.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã bị trói trên một chiếc cột đá.
Tôi nhìn ngó xung quanh, hai tay đang bị trói chặt của tôi giãy giụa.
Bốn phía đều là bức tường xi măng bụi bặm, nơi để ra vào duy nhất là một chiếc cửa sắt, hiện tại đang bị đóng chặt.
Ký ức của tôi vẫn còn dừng lại tại thời khắc đó.
Không biết làm sao mà Úc Dã nói với ba Úc, tôi chỉ thấy anh ấy hờ hững bước vào phòng đọc sách gặp ba của mình, sau đó thì quay trở lại và dắt tay tôi, muốn bàn bạc với tôi về chuyện đính hôn.
Mẹ cũng bình tĩnh như đang khen ngợi Úc Dã là một đứa trẻ ngoan, nhất định có thể đối xử tốt với tôi.
Lời Tán Dương dành cho Úc Dã dịu dàng giống như mọi khi, khiến cho tôi thoáng chốc cho rằng bà ấy thật sự không để bụng.
Thế nhưng, mới ra ngoài mua đồ, tôi đã bị bắt tới chỗ này rồi.
“Cót két.” Chiếc cửa sắt rỉ sét khắp nơi bị đẩy ra, một âm thanh chói tai truyền đến.
Ngẩng đầu, nơi ngược sáng, mấy tên đàn ông với bộ mặt hung ác đi theo sau mẹ tôi.
“Bịch bịch bịch.” Chỉ vài bước chân ngắn, nhưng mỗi bước chân đều những giẫm lên đầu quả tim tôi.
Mặt bị bóp chặt, móng tay sắc nhọn cấu thẳng vào da thịt, khuôn mặt đẹp đẽ như hoa đào của mẹ tôi trở nên méo mó.
“Con đ ĩ, mày không nhìn nổi cảnh tao sống tốt có phải không?”
“Thiếu mùi đàn ông như vậy, bất kể là ai mày cũng sẽ quyến rũ hả?”
“Mày giống y như người bố chết sớm của mày!!! Chúng mày đứa nào cũng báo hại tao! Chúng mày đều đáng chết!”
…
Giọng nói sắc bén chối tai. từng tiếng từng tiếng nện thẳng vào thần kinh tôi.
Tôi vốn biết từ khi qua đời, bà ta không muốn nhìn mặt tôi. Nhưng lại không ngờ rằng, bà ta lại hận tôi, thậm chí còn hận cả ba tôi như vậy?
Tôi cứ cho rằng bà ta chỉ không muốn nhìn tôi, nhưng lại không biết rằng bà ta đã xem tôi và ba là sự sỉ nhục trong cuộc đời mỹ mãn của bà ta.
Thoáng chốc tôi đã nản lòng, thậm chí còn nghĩ rằng nếu năm đó, người bị u não là tôi thì kết cục mỹ mãn đã không bị thay đổi.
Cuối cùng mẹ tôi dường như đã chửi mệt rồi, cho nên bà ta dừng lại một lát, sau đó mới nở một nụ cười điên cuồng:
“Haha…”
“Không sao không sao, từ giờ về sau mày sẽ không cản đường tao được nữa. Bởi vì, sẽ không có ai tìm thấy mày được cả.”
Trong mắt bà ta là sự điên cuồng, “Nó, tôi đưa cho mấy người, muốn làm gì nó cũng được hết.”
Mẹ tôi, ồ, bà ta không xứng làm mẹ tôi.
Diệp Kiều, Kiều Kiều, rõ ràng là cái tên đong đầy tình ý, nhưng thứ tôi nhìn thấy trên người bà ta lại chỉ có sự điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...