Nam Chính Xuất Sắc Nhất



Editor: demcodon

Sau khi đi học về nhà cũng sắp đến giờ ăn cơm. Lúc Lục Dương về nhà thì ngạc nhiên phát hiện Hắc Bối vẫn đang chơi trò giật dây với Tông Chính Hưng!

Hắc Bối nhìn thấy Lục Dương trở lại, hơi xoay đầu kêu gâu gâu hai tiếng về phía chủ nhân, cực kỳ có lệ mà tỏ vẻ hoan nghênh.

Lục Dương: "..." Em cũng quá già rồi, bắt được một người có thể chơi với em thì chiếm hết lợi ích mới bỏ qua!

Sau khi nói chuyện với thím Trương, Lục Dương mới biết được nó không chỉ chiếm thời gian của Tông Chính Hưng cả buổi chiều. Thậm chí còn để cho đối phương dẫn nó đi vòng quanh hồ trong Đế Cảnh Quận suốt một tiếng mới trở về!

Lúc này Lục Dương không bình tĩnh, nhanh chóng đi qua nói lời cảm ơn và xin lỗi Tông Chính Hưng, thuận tiện muốn bắt Hắc Bối đến, không để cho nó tiếp tục quấn Tông Chính Hưng. Kết quả không nghĩ tới nó chân ngắn nhưng thân thể vẫn rất linh hoạt.


Tông Chính Hưng xua tay: "Không sao đâu, con chó này rất đáng yêu. Chú ở nước ngoài cũng giúp hàng xóm trông chó lưu cẩu. Có đôi khi một lần trông chính là 7-8 con, lớn nhất là Alaska cao như vậy." Tông Chính Hưng sợ Lục Dương không tin, còn cố ý lấy tay miêu tả một hồi.

Lục Dương còn chưa có phản ứng gì, nhưng Hắc Bối đối với lớn nhỏ, chiều cao rất mẫn cảm thì không bằng lòng. Nó đứng dậy từ dưới đất, đi thật nhẹ nhàng, đưa mông về phía Tông Chính Hưng và Lục Dương, bắt đầu chơi đồ chơi của mình.

- -Tại sao ở trước mặt bảo bảo lại nói đến con chó khác... Hơn nữa là loại chó ngốc ngoại trừ lớn hơn cái cái đầu một chút, cũng không có ưu điểm gì, thật quá đáng... Bảo bảo không chơi với hai người... gâu gâu!

Lục Dương: "..." Có đôi khi cậu thật sự cảm thấy Hắc Bối nhà bọn họ không phải một chó đực mà là một con chó cái...

Tông Chính Hưng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hắc Bối, không chỉ không tức giận còn vui tươi hớn hở cười lên: "Người ta nói con chó sẽ ngày càng giống chủ, cũng không biết Corgi nhà hai đứa là giống cháu hay là giống A Hải... Nói thật, chú cảm thấy nó cũng không giống ai... Ha ha ha ha..."

Không dối gạt chú, Hắc Bối nhà bọn họ thật là "không thầy dạy cũng hiểu", "tự học thành tài"!

"Chú vừa mới xem chương trình cháu và Hắc Bối cùng đi tham gia, rất thú vị. Chương trình show thực tế ở trong nước hiện tại làm ngày càng tốt, nội dung đều phong phú. Lúc chú vẫn còn ở trong nước, ngay cả chương trinhg gameshow cũng không có được mấy cái."

Tông Chính Hưng nhìn cặp mông to mềm mại của Hắc Bối không khỏi vươn tay chạm vào nó. Kết quả chọc Hắc Bối lập tức quay đầu nhìn ông sủa gâu gâu gâu.

"Xin lỗi, tao không biết không thể sờ mông mày, ha ha ha..." Tông Chính Hưng lập tức trấn an Hắc Bối, giọng điệu lại không giấu được trêu chọc.

Ông đã tiếp xúc với Hắc Bối cả buổi chiều, đã sớm thăm dò được tính tình của nó, sợ thật sự chọc nó nóng nảy thì chân ngắn cũng muốn phát cáu. Vì thế không nói đùa với nó.

Đúng lúc này cơm chiều cũng đã làm xong, bọn họ giống như giữa trưa, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm hai câu. Nhưng lúc này Tông Chính Hưng không có tiếp tục nói đến chuyện diễn xuất và việc học của Lục Dương, mà là hỏi cậu về những điều thú vị khi đi du lịch với Hắc Bối.


"Lúc tuổi trẻ luôn muốn gây dựng sự nghiệp trước, chờ có tiền và có thời gian thì lại đi du lịch. Sau này mới phát hiện loại ý tưởng này quá non nớt."

Tông Chính Hưng nghe Lục Dương miêu tả chuyện du lịch tuyệt vời như thế nào, không khỏi sinh lòng cảm khái: "Bây giờ mới biết được đời người còn dịp nên vui hưởng. Cho dù không có thời gian cũng phải tạo ra thời gian..." Bằng không tương lai thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì...

Lục Dương thấy giọng điệu của Tông Chính Hưng hơi mất mát, vốn định mở miệng an ủi vài câu. Nhưng Tông Chính Hưng rất nhanh lại nói đến đề tài khác, không khí thương cảm vừa rồi dường như là ảo giác của Lục Dương.

Thím Trương đi ngang qua phòng ăn nhìn bọn họ trò chuyện với nhau dáng vẻ thật vui thì rất vui. Vốn dĩ muốn hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, cũng quyết định không đi quấy rầy bọn họ.

Bà đã nhận được điện thoại của Tông Chính Hải, biết hắn đang trên đường về nhà. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng dưới cái nhìn của thím Trương, không có chuyện gì quan trọng hơn cả gia đình đoàn tụ.

Tông Chính Hưng không có trở về đón năm mới, hiện tại lại trở lại. Chờ khi Tông Chính Hải cũng trở lại Đế Cảnh Quận, bọn họ có thể cùng đi thủ đô. Đúng lúc Lục Dương gần đây không có nhận phim mới, nói không chừng có thể cùng nhau đi.

Nhà họ Tông Chính cuối cùng có thể đoàn viên.

* * *


Khi Tông Chính Hải về đến nhà thì Thân Thành đã là rạng sáng.

Hai đêm liền không ngủ, còn phải điều chỉnh lệch múi giờ. Nhưng không thể chống lại tâm tình nóng lòng về nhà của Tông Chính Hải.

Lúc đến biệt thự Lục Dương đã ngủ, Tông Chính Hải cố nén ý muốn vào phòng cậu, chuẩn bị về phòng mình trước.

Lúc đi qua phòng khách thì lại phát hiện trên sô pha còn có người ngồi.

"Đã về rồi à?" Tông Chính Hưng đang chơi cờ vua với bản thân. Ông nghe được động tĩnh cũng


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui