Nam Chính Xuất Sắc Nhất



Editor: demcodon

Thấy Hắc Hắc lắc lắc mông đuổi nhỏ theo quả bóng lổ chạy, Tông Chính Hải nắm lấy cổ tay Lục Dương đưa cậu ra khỏi cửa.

Sau khi bước nhanh một đoạn Lục Dương phát hiện Tông Chính Hải vẫn còn nắm tay mình không có buông ra, nhất thời trố mắt. Lục Dương đột nhiên thả chậm bước chân thu hút sự chú ý của Tông Chính Hải. Hắn quay đầu lại nhìn Lục Dương. Mặc dù vẫn không có biểu hiện gì nhưng Lục Dương lại cảm thấy mình có thể đọc được ý dò hỏi trong mắt đối phương.

Thì ra trong mấy tháng ngắn ngủi bọn họ đã nuôi dưỡng ra sự ăn ý như vậy sao? Thành thật mà nói, khi ở bên Tông Chính Hải, Lục Dương vừa tràn ngập tò mò lại có chút kính sợ với hắn.

Kính sợ là vì quanh người đối phương tản ra bầu không khí mạnh mẽ. Khi không cười sẽ tỏ ra lạnh lùng và không dễ tiếp cận. Nhưng bây giờ Lục Dương đã không sợ Tông Chính Hải. Bởi vì lúc ở nhà thì hắn sẽ rất dịu dàng, mạnh mẽ như một người ba, đáng tin cậy như một người anh, kiên nhẫn như một giáo viên, như một người bạn biết lắng nghe.

Loại người này sao có thể sẽ đáng sợ chứ?


Vì thế, đối với Tông Chính Hải đảm nhiệm "nhân vật" trong cuộc sống gia đình, Lục Dương từ đơn thuần là kính sợ dần dần sinh ra lòng gần gũi. Mà làm cho Lục Dương cảm thấy tò mò Tông Chính Hải đảm nhiệm rất nhiều "nhân vật" ở trong xã hội.

Làm một diễn viên có thói quen ở trong cuộc sống tìm kiếm nguyên hình một nhân vật. Lục Dương thật vất vả mới gặp được một "tổng giám đốc bá đạo" thật sự, tự nhiên hy vọng sẽ quan sát mỗi một cử động của hắn theo mọi hướng.

Thái độ của hắn luôn nghiêm túc, hành vi cử chỉ của hắn luôn là một quý ông, vẻ mặt của hắn... được rồi, hắn không nói cười, dường như không có biểu cảm gì khoa trương. Cho nên mỗi khi Lục Dương phát hiện một sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ ở trên mặt hắn đều cảm giác đặc biệt vui vẻ, như thể chính mình phát hiện ra một thứ hiếm lạ.

Nhưng mà, theo thời gian trôi qua chỉ cần là nơi có Tông Chính Hải thì ánh mắt mình sẽ vô thức di chuyển về phía hắn, giống như trở thành một thói quen mới của Lục Dương.

Có lẽ Lục Dương còn chưa kịp phát hiện mình có thói quen nhỏ này, nhưng sức nóng khi bị cầm cổ tay truyền đến lại làm cho người không thể bỏ qua.

Sức mạnh của đối phương vững chắc nhưng nhẹ nhàng, điều đó vừa đúng khống chế được Lục Dương, làm cho cậu không có lý do sinh ra đau đớn và khủng hoảng, như có như không hy vọng và kích động. Loại cảm giác này có phải là động lòng trong truyền thuyết hay không?

Lục Dương bị sốc bởi những suy nghĩ từ đáy lòng mình, cậu tự nhủ: Mày điên à? Đây là anh Hải! Ảnh là đàn ông!!!


- -- ---

Biểu cảm và những thay đổi trong ánh mắt của Lục Dương không tránh được ánh mắt của Tông Chính Hải.

Tông Chính Hải đang tự hỏi: bây giờ hắn rốt cuộc có nên tiến thêm một bước làm cho hai người đều càng thêm xác định tâm ý của nhau, hay là hơi nới lỏng cho Lục Dương thêm thời gian để tự suy nghĩ.

Có đôi khi các quyết định được đưa ra dưới sự xúc động không hẳn là sai, nhưng hành động theo xúc động cũng không hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc làm việc của Tông Chính Hải.

Nhưng tận đáy lòng có một giọng nói "đừng chờ, đừng chờ" đang mê hoặc Tông Chính Hải. Thậm chí đang giật giây hắn làm một số việc với Lục Dương, làm cho đầu óc đối phương choáng váng. Lúc không biết làm sao thì có được toàn bộ lực chú ý của Lục Dương.

Vì thế Lục Dương không thể nhìn thấy những người khác, cuối cùng chỉ có thể thuộc về hắn.

Lúc lý trí và xúc động trong lòng Tông Chính Hải giao chiến thì tiếng chuông di động trong túi đeo tay của Lục Dương vang lên.

Những



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận