Đình Văn Ngạn được dẫn xuống phòng tài vụ, trên đường đi không thiếu những ánh mắt hóng hớt nhìn Y.
Một phần là vì ngoại hình Y trông quá trẻ, lại còn là gương mặt mới, chưa có ai nhìn thấy bao giờ.
Khuôn mặt suất sắc của Đình Văn Ngạn lập tức cướp đi không ít trái tim thiếu nữ, nhưng tâm trạng của Y thì vẫn không mặn không nhạt như thế.
Lúc đi ngang qua mấy bộ phận khác có người còn huýt sáo trêu đùa nhưng Y không quan tâm, chỉ tiến bước đi về phía trước.
- Tới rồi, chỗ này chính là phòng làm việc của cậu.
Người phụ nữ đưa cái bảng tên cùng một chồng hồ sơ sơ cho Đình Văn ngạn rồi bỏ đi.
Y trầm mặt mở cửa bước vào bên trong, liền bắt gặp một thân ảnh cao gầy đã đứng ở đó sẵn.
Y nhìn người kia đứng ngược sáng, khuôn mặt chín chắn hướng Y cuối đầu chào, giọng nói đều đều vang lên
- Giám đốc.
Cẩm Lễ mặc đồ công sở cuối đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối hướng xuống đất, chưa nhìn thấy rõ dung mạo của Đình Văn ngạn.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang chầm chậm tiến về phía mình, sau đó trước mắt hiện lên một đôi giày da màu đen bóng loáng sạch sẽ, phong cách.
- Anh là tài xế của Lạc văn Xuyên đúng không?
Cẩm lễ lần đầu nghe giọng nói của Đình Văn Ngạn đã có cảm nghĩ:” Sao trên đời người lại có giọng nói trầm tính như thế, rất dễ nghe, giống như được qua bộ phận xử lí âm thanh vậy”.
- Vâng ạ.
Đình Văn Ngạn đột nhiên ép sát lại khiến Cẩm Lễ lóng ngóng lùi về phía sau mấy bước, lùi đến khi bị ép đến bên bàn làm việc thì dừng lại.
Y vòng hai tay qua bên bàn, thành công giam người kia trong vòng tay của mình.
Đình Vặn Ngạn khẽ cười, vì Y cao hơn nên trông cũng cường đại hơn nhiều, nhìn sơ qua giống như Cẩm lễ mới là người nhỏ tuổi hơn
- Anh làm gì mà nhát gan thế
Cẩm lễ vốn thụ động nên nãy giờ còn chưa nhìn mặt Đình Văn Ngạn lần nào, chưa biết được dung mạo của Y ra làm sao.
Cậu chỉ biết cuối đầu nhìn xuống đất, khuôn mặt tuấn tú trắng toát.
Đình văn Ngạn đưa tay nắm lấy cằm của Cẩm Lễ ép lên trên, dùng lực siết mạnh để ép người kia ngẫng đầu.
Cẩm lễ hoảng hốt bị ép ngẫng đầu, trong mắt cũng phản chiếu lại gương mặt đắc ý của Đình Văn Ngạn, cậu đơ ra mấy giây.
Cảm giác gì đây, chính là tim đập thình thịch như muốn xé toạc lồng ngực đi ra ngoài.
Tiếng tim đập rõ ràng đến mức trong không gian yên tĩnh, Đình Văn Ngạn vẫn có thể nghe thấy.
- Sao anh lại đỏ mặt?
Khuôn mặt của Cẩm lễ dần ửng đỏ, cậu quay sang một bên trợn mắt:” Đẹp… đẹp trai quá”.
Giống như một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của thượng đế, làn da trắng như bạch Ngọc, chóp mũi cao, nhẵn nhụi, khuôn cằm thon gọn thanh tú, và còn đôi mắt kia… Hoàn hảo đến kì lạ.
- Giám đốc, cậu lùi ra trước đã.
Cẩm Lễ lắp bắp nói, đẩy vai của Đình văn Ngạn.
Nhưng Y một milimet cũng không nhúc nhích, nếu so kè về sức mạnh thì còn lâu Cẩm lễ mới sánh được với Y, giống như lấy sức của kiến để chọi với mãnh thú vậy.
Đình Văn ngạn đột nhiên vòng tay qua hông của của Cẩm Lễ, chỉ cần một tay thôi liền dễ dàng nâng người kia lên trên bàn làm việc.
- Giám đốc, cậu làm gì thế.
Cẩm lễ còn không thể nói hết được thành câu.
Chỉ lắp bắp mấy tiếng.
Mới có lần đầu tiên gặp mặt mà Y đã để lại trong lòng cậu ấn tượng khó quên.
Ở ngay trong văn phòng, Đình văn ngạn ghé sát vào tai cậu, khẽ thì thầm.
- Anh có biết không, nhìn anh đúng chuẩn gu của tôi luôn đấy.
Từ lần nhìn thấy anh ở trong xe của Lạc tổng thì tôi đã sớm để ý rồi.
Lời nói của Y rất nghiêm túc, nhưng khuôn mặt của Đình Văn Ngạn lại trêu cợt bông đùa, giống như là đã nói ra câu đó cả ngàn lần với cả ngàn người rồi.
Cẩm lễ cạn lời, cậu vẫn còn bị giam trong vòng tay của ĐÌNh Văn ngạn nên không thể nhúc nhích, chỉ xoay qua xoay lại tìm cách thoát thân.
- Nhưng… nhưng mà
Đình Văn Ngạn trước giờ đều lấy nhan sắc làm điểm mạnh, vì Y biết, mình chưa bao giờ thất bại.
Ngay từ khoảnh khắc Cẩm lễ che chắn cho lạc văn Xuyên vào ngày hôm trước thì y đã nhận ra, trong mắt của cậu là những đốm lửa nhỏ mãnh liệt, bảo vệ thứ trân quý nhất trong lòng.
Đình văn Ngạn không nói đùa, y thực sự có hứng thú, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ.
Y cần Cẩm lễ trở thành một quân cờ trong tay, vì có vẻ Lạc Văn Xuyên đối với người này rất tuỳ ý, Y cần một người làm nội gián ở Lạc thị, Cẩm Lễ chính là người thích hợp nhất.
- Giám… giám đốc
Cẩm Lễ đẩy vai Y, sức lực bé xíu không đáng nói.
Đình Văn Ngạn đặt tay lên cằm của Cẩm Lễ, khẽ vuốt.
- Anh gọi tên thật của tôi, rồi tôi buông anh ra.
Cẩm Lễ hiện tại bây giờ đang ngồi ở tư thế hết sức là khó chịu, cậu bị người kia đặt lên bàn lúc không phòng bị nên hai chân đã sớm vòng qua eo của Đình Văn Ngạn, tay không có chỗ để liền trực tiếp đặt luôn lên vai của Y, bị người kia cường thế chen vào giữa.
Đình văn ngạn không ngừng ép sát khiến cậu đầu hàng, đành ậm ừ mở miệng.
- Văn..
Văn Ngạn, xin cậu, lùi ra trước đã
Đình Văn Ngạn hài lòng nhếch môi, đúng là ngoan thật, bảo sao Lạc văn Xuyên kia không chọn ai lại chọn người này.
Y lùi ra một bước để chừa khoảng trống cho Cẩm Lễ bước xuống.
Cậu đứng thẳng người trước mặt Y, hơi cuối đầu
- Giám đốc, cậu cũng biết hiện tại ngoài công việc này ra thì tôi không còn đi đâu được nữa, nên phiền cậu chiếu cố cho tôi, sau này tôi sẽ trả ơn cho cậu.
Vóc người của Cẩm Lễ đứng trước một Đình Văn nGạn thì lại trở nên nhỏ bé không đáng nói, cậu cuối đầu để lộ cái gáy trắng nõn.
Đình Văn Ngạn thú vị ngồi xuống ghế, khẽ cười
- Hiện tại anh đang ở đâu?
Cẩm Lễ không ngờ Y lại hỏi đến vẫn đề này nên hơi đơ ra một chút, sau đó vội trả lời
- Tôi ở nhà trọ gần đây.
Đình Văn Ngạn xoay xoay tách trà trong tay, nét mặt lộ lên một tia thoáng giảo hoạt
- Anh dọn đến nhà của tôi ở đi, tôi cho anh thuê theo tháng.
Vừa tiện để trau dồi kiến thức tài chính vừa có chỗ cho anh ở.
Cẩm Lễ vội lắc đầu, cậu khẽ cắn môi
- Không cần đâu ạ, bây giờ chỗ của tôi cũng đang tốt lắm, tháng này tiền thuê nhà cũng giảm xuống, cho nên…
Cẩm Lễ đang định nói thêm thì Đình Văn Ngạn đã đứng dậy đến trước mặt cậu, hai tay đút vào túi quần.
- Thì sao.
Không khí trầm xuống mấy bậc, Đình văn ngạn lại một lần nữa đứng trước mặt cậu, khuôn mặt không một góc chết chiếu tầm nhìn lên Cẩm lễ
- Hiện tại bây giờ anh không có bất cứ kiến thức gì về thị trường và tài chính, tôi sẽ dạy cho anh biết.
Lạc Văn Xuyên thì sao, anh nghĩ người đó sẽ hạ mình xuống bỏ thời gian để hướng dẫn anh hay sao.
Hay là… anh thích anh ta đến hoá dại luôn rồi?
Cẩm Lễ nghe đến tên lạc văn Xuyên tròng mắt đột nhiên dao động, ngẩng đầu lên nhìn Y, bên khoé mắt đỏ ửng cực kì đáng thương
- Cậu… sao cậu lại quá đáng thế hả.
Đình văn Ngạn vươn tay lên vuốt khoé mắt của cậu, khuôn mặt lạnh lẽo
- Trình độ của anh nếu không muốn muốn bị đào thải sớm thì nên nghe theo lời tôi.
Tôi sẽ giúp anh giữ lại công việc này, được chưa! Sao tôi mới nói có mấy câu mà anh đã xúc động thế, thích Lạc Văn Xuyên đến vậy à?
Cẩm Lễ hất tay Đình Văn Ngạn, nghiêng đầu sang một bên.
- Dọn đến là được chứ gì, tôi biết rồi.
Nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị
Đình Văn Ngạn thấy khoé môi của Cẩm Lễ đã bị cắn đến đỏ một mảng, nghiêng đầu cười hỏi
- Uất ức đến thế sao? Đề nghị của tôi đều tốt cho anh mà.
Nhà của tôi rộng lắm, mấy khu nhà bếp phòng giải trí gì đó đều cho anh tuỳ ý sử dụng, như vậy thì anh đâu có mất cái gì.
Cẩm Lễ ngẩng đầu, trong mắt thật sự có chút uất ức
- Nhưng cậu không cho tôi quyền quyết định còn gì?
Đình Văn Ngạn ép sát tới, tay chống lên vai của Cẩm Lễ
- Tôi là cấp trên của anh, dĩ nhiên sẽ còn quyền quyết định.
Tuy nhiên, nếu như anh muốn hướng phúc lợi….
Thì hẹn hò với tôi đi.
Là bạn trai của sếp thì chức phận lập tức sẽ khác hẳn, đúng không?
Lần gặp đầu tiên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Cẩm Lễ như thế đó.
Đột nhiên chui ra từ đâu một gã Giám đốc cấp trên tâm lí bệnh hoạn, ừ thì mặt cũng có chút chút đẹp trai….
Nhưng mà vậy thì sao chứ, nói năng giống như một người điên vậy.
- Giám đốc, anh cảm thấy tôi rất ngốc sao?
Cẩm lễ nghiêm túc hỏi, nhìn điệu cười ngả ngớn của Đình Văn Ngạn.
Bắt cậu gọi một tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình là Giám đốc thì cũng thôi đi, đằng này lại còn đưa ra những yêu cầu cực kì vô lí.
Cậu phải cho người kia biết rằng bản thân mình cũng không phải kẻ ngốc
- Lạc tổng có nói, nếu như trong thời hạn một năm tôi có bất cứ phản ánh nào thì có thể ngay lập tức xin nghỉ.
Bây giờ tôi chính là cảm thấy ngành nghề này không phù hợp với mình, tôi sẽ tự mình xin nghỉ việc với anh ấy.
Cẩm lễ xoay người định bước ra ngoài thì giọng nói từ đằng sau lại ngăn lại bước chân của cậu, khiến sóng lưng của Cẩm Lễ lạnh toát
- Anh vừa mới tốt nghiệp đại học đã mở nhà hàng.
Nhưng không may lại bị sự cố phát nổ, cháy rụi trong một đêm, sau đó thì được điều tới đây để làm việc cho Lạc Văn Xuyên.
Còn có… anh vừa đi làm vừa lo cho gia đình ở quê, một mẹ và hai người em trai, có đúng không?
Đình văn Ngạn bước đến đằng sau lưng của Cẩm lễ, hơi thở của y vương vấn quanh người của cậu, lạnh lẽo giống như đến từ hầm băng.
Tay của đình Văn Ngạn nắm lấy vai của Cẩm Lẽ, dùng sức xoay lại người của cậu, nhếch môi khẽ cười.
- Tôi mong anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vì, tôi có hàng ngàn, hàng vạn cách để khiến anh không thể kiếm được bất kì việc làm nào nữa.
Chỉ muốn cho anh biết thôi, bởi vì trước giờ những người có ý định chống đối tôi… đều không có kết cục tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...