Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Y Dạ rốt cuộc là vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn bị Chiêu Mẫu Đơn xách ra luyện cho vài cái thơ kì Nhưng may sao, với một đứa trẻ, Chiêu Mẫu Đơn cũng không quá áp đặt Y Dạ, chẳng qua ngày ngày đều bắt luyện làm thêm thơ ca và học thêm vẽ vời.

Đối với Y Dạ, lại càng may mắn nữa khi bắt trúng ngay hai môn thơ và họa. Cứ tới lúc học thơ, Y Dạ lại lôi thơ của các vị thi nhân thế giới trước ra đọc. Hiển nhiên là lão sư của Y Dạ hoàn toàn không biết tới mấy bài thơ này, Y Dạ cứ đọc bài nào thì lão sư cũng chỉ biết thán phục bài đó. Còn bảo Y Dạ chép lại bài thơ cô đọc cho ông để về ông ta từ từ nghiên cứu lại, đại khái là như học sinh học văn đi phân tích thơ a.

Còn về môn họa, không cần phải nói làm gì, nghề tay trái của Y Dạ lúc trước là vẽ, làm gì có chuyện không qua được môn này? Cho dù vẽ để nói là tuyệt phẩm hay thiên tài thì không có nhưng ít nhất cũng hơn những đứa trẻ cùng tuổi và phân nửa những đứa trẻ hơn Y Dạ 3 tuổi trong kinh thành.

Về phần cái lễ hội kia, hiện tại đã tới tháng 12 rồi, cuối năm rồi! Trong kinh thành người ta đã bắt đầu dựng võ đài, sàn đấu, thương nhân thì kéo về đông đúc, tranh nhau những chỗ đẹp để dựng cửa hàng, cửa quầy. Hiện tại, việc làm ăn trong kinh thành phải nói là đông đúc, phát đạt. Quán xá tấp nập người, người từ nơi nơi đổ đến, cho dù là một nhà trọ nhỏ bình thường vắng queo đi nữa thì hiện tại cũng kín phòng. Mới đầu tháng 12 mà đã thế, chắc là khi lễ hội thực sự diễn ra thì tới nhà dân cũng phải đem ra cho thuê luôn mất.

Các võ giả, tu sĩ, pháp sư, âm dương sư, vân vân và mây mây, nói chung là có rất nhiều vị hảo hán tới để so tài. Tất nhiên là cũng có không ít nhà giàu tới hưởng lạc, vào tháng này, ra đường rất dễ gặp đám hoa hoa công tử, tiểu thư quyền quý, bọn họ đi lại nhởn nhơ khắp thành.


Việc đông người cũng dẫn đến khá nhiều hệ lụy, nhất lfa tình trạng an ninh kém đi, sở sây cái là sẽ bị lũ cướp vặt trặc mất đồ.

Nhưng mà mấy chuyện đó không liên quan tới Y Dạ hiện tại.

Ở trong cung, mấy vị ca ca, tỷ tỷ khác thì không nói, bọn họ tất nhiên phải cố gắng luyện cả văn cả võ nhưng đáng nói tới đây là La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt. Bọn họ tuy đã được thả ra khỏi hậu cung từ rất lâu, không ít người biết tới chuyện này nhưng một số thì vẫn chưa và số biết thì vẫn còn giữ thái độ dè bỉu với hai người họ. Lễ hội lần này, cũng là một cơ hội tốt để hai người bọn họ thể hiện khả năng của bản thân, tỏ ra xứng đáng với cái danh nhị công chúa và tứ hoàng tử của vương tiều Đông Vận quốc.

Hệ lụy của sự gia tăng bài học của các ca ca, tỷ tỷ là sự nhàm chán của Y Dạ cũng tăng theo. Ngày ngày không có người chơi cùng, học cũng học xong rồi, học thêm nữa thì không muốn, Y Dạ thực sự không biết làm gì cho vừa lòng chính bản thân mình nữa.

"Haizz, sao càng ngày ta càng thấy chán vậy nè?" Y Dạ dựa người bên bậu của sổ, nhìn tuyết trắng rơi, một khung cảnh nhẹ nhàng nhưng lại mang sự ảm đạm.

"Kí chủ, không học nữa sao?" hệ thống tới cùng ngắm tuyết với Y Dạ.

"Không, không học nữa, học thế đối với ta là đủ cho một ngày rồi... Ngươi đừng có lên mặt dạy đời ta bảo là học thì sẽ không bao giờ là đủ nữa, nghe chán lắm..." Y Dạ thẫn thờ nói.


"Ta không nói nữa, hôm nay ta cùng ngẩn người ngắm tuyết với cô." hệ thống cũng lười biếng nói.

Y Dạ tự cảm kích trong lòng, thở hắt ra một làn khói trắng rồi lại ngẩn người ngắm tuyết rơi.

.....

Ở một nơi nào đó trong kinh thành, nơi mà người ta tổ chức đấu giá...

"Ông chủ Xà, toàn bộ bảo vật, hạch thú, linh vật, nô lệ gì đều có cả rồi ạ! Cả dược liệu và linh thảo quý cũng đã được chuyển tới!" một nữ nhân với bộ váy màu đỏ với thân hình đặc biệt cuốn hút cầm theo một danh sách liệt kê đồ đấu giá bước vào, nói với ông chủ Xà.

"Đã xem lại kĩ càng rồi chứ?" Ông chủ Xà ngồi vắt chân trên bàn, ông ta rít một hơi thuốc rồi cất giọng ồm ồm, trầm thấp. Trong bóng tối tịch mịch của căn phòng, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ chân dung ông ta, huống chi ông ta lại còn mặc bộ đồ quá khổ, không nhìn ra già trẻ, béo gầy gì.


"Vâng! Tôi đã kiểm tra lại toàn bộ, đều đã đủ rồi ạ! Chỉ còn 3 bình đan dược cấp 5 là còn chưa được đem tới thôi!" cô ta lật lật sổ sách.

"Hừm... Cẩn thận với 3 bình đan đó! Chúng đều là cấp 5, bằng mạng của gần 100 dân thường cộng lại đấy" Ông ta thấp giọng, giọng trầm thấp, nghe kĩ thì thấy rất không thật.

"Vâng! Tôi sẽ cẩn thận ạ" Nữ hồng y kia cúi đầu, trong lòng khó chịu nhưng cắn răng lui ra.

Ông chủ Xà cũng không phải mắt mù, cảm giác của vị này rất tinh, dễ nhìn ra phản ứng của nữ nhân khi nãy. Ông ta không nói gì. Cánh cửa phòng đóng lại, ông ta lại rít một hơi thuốc dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận