Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Y Dạ, sau khi ăn uống no nê xong...

"Kí chủ! Hôm nay cô mua hai huynh muội kia làm gì vậy a? Ta cũng không nghĩ là cô lại nhân từ như thế" hệ thống hiện lên, nó thừa biết lý do nhưng vẫn cố ý "cảm thán" Y Dạ.

"Hừ... cứ mỗi khi cái bản mặt của nhà mi hiện lên là ta lại thấy bực trong người. SAo mi cứ phải nói móc ta thế nhỉ?" Y Dạ lườm nó một cái.

"Hihi! Kí chủ, ta đâu có đâu nào ~!" Nó cười lả lơ.

"Hừm..." Y Dạ thở hắt ra một tiếng.

"Dù sao thì... cũng đã bắt được tiểu muội và tiểu đệ của nam chính rồi. Còn nam chính ở đâu không biết?" Y Dạ ngồi xuống bàn, tay chống cằm.

"Cô nghĩ sao mà nam chính lại ở cùng hai tên nhóc này vậy chứ?" hệ thống nhếch mép.

"Tại sao?"

"Cô nương ơi, hai đứa trẻ đó là con rơi con rớt của lão gia nhà đó a! Bên ngoài thì chúng là con nuôi, thực chất thì chúng là con của tình nhân. Nam chính là con ruột chính gốc của nhà thương gia kia, tất nhiên sẽ có giá hơn hai đứa trẻ này!" hệ thống cười cười.


"Ôi trời..." Y Dạ cau mày, xoa sống mũi "Vậy là ta đã rước về hai cái gai trong mắt nam chính ấy hả?"

Hệ thống nhìn Y Dạ ngẫm nghĩ một chút rồi nói "Biết đâu nam chính lại thích hai đứa trẻ đó thì sao?"

"Hờ... làm gì có chuyện con của tình nhân và con của vợ chính lại đi yêu thương nhau cơ chứ?" Y Dạ cười trừ.

"Cô đang dùng biện pháp nói quá đấy à?"

"Ờ, ta đang dùng đấy!" Y Dạ cộc lốc đáp rồi ngả người ra, thở dài một hơi "Tất nhiên là cũng có trường hợp con của vợ chính và tình nhân yêu quý nhau nhưng... ta chả nghĩ là nó sẽ xảy ra trong trường hợp của ta đâu!"

"Hừm... xem ra thật sự nên đem hai đứa trẻ này về cung Ngọc Lục Bảo nuôi dạy như một người hầu và lính. Khi bọn chúng lớn thêm chút nữa thì ta sẽ xem xét cho chúng các vị trí khác" Y Dạ xoa cằm.

"Vậy... cô định tìm nam chính ở đâu đây? Vẫn định dựa Liễu Lăng kia tìm về xong cướp à?" hệ thống nhìn chằm chặp vào Y Dạ.

"Ai... cái cách mà ngươi nói đúng thật là..." Y Dạ lại lườm cái hệ thống kia cái nữa. Ngươi đúng là chỉ biết dẻo miệng khi làm ăn giao dịch thôi ha! - cô bực mình nghĩ.

"Haizz... ta biết đi đâu tìm nam chính đây trời ~~" Y Dạ nằm dài ra bàn mà than vãn.

.....

"A Linh! Ngươi đâu rồi! Lại có quà của công chúa tới này!" A Miện chạy vòng vòng trong cung Ngọc Lục Bảo, vừa đi vừa gọi.

"Ta ở đây!" A Linh cất giọng trầm.

"A! Ngươi đây rồi! Vừa đi đâu thế?" A Miện nhay từ trên tường xuống, vui vẻ đưa một cái bọc gì đó cho A Linh.

"Ta vừa đi tới chỗ vườn hoa chút. Lũ nô tì trong đó lại quên tưới nước cho mấy cây gai của công chúa rồi!" A Linh nhận lấy gói đồ kia.

"Công chúa có nuôi gai à?" A Miện ngơ ngác.


"... Thì ra đây lý do vì sao bọn nô tì chăm sóc vườn không tưới cho mấy cây gai" A Linh xoa sống mũi.

"?" nguyên nhân tại hại đây thì lại bày ra bản mặt vô tội mà cười.

"Ta cũng chịu không biết công chúa lấy mấy cây gái đó từ đâu nữa nhưng mà người đã bảo chúng ta chăm thì cứ chăm đi! Sau này nhớ mà nhắc lũ nô tì kia tưới nước cho nó. Ngươi mà quên nữa, cây chết thì ngươi cứ đợi mà chịu phạt đi!" A Linh nghiêm khắc nhắc nhở.

"Ta biết rồi.." A Miện bĩu môi "Ngươi xem xem có gì trong đó mà bọc kĩ thế?"

"..?" A Linh mở gói đồ ra.

"... Cái gì thế này? Một cặp sừng? Còn có dính máu nữa!" A Miện khó hiểu.

"Ai tặng cái gì mà trông kinh dị thế này không biết? Bộ giết nhau để giành bảo vật hay gì?" A Linh nhìn chỗ máu mà nhăn mặt.

"Cơ mà ngoài chỗ máu dính này thì cặp sừng trông cũng đẹp đấy chứ nhỉ? Ý ta là... nó cứ lấp lánh, nhìn quen quen"

"Mà... chỗ máu này.. hình như không phải của một người, là của nhiều người dính vào. Bọc vải này cũng là từ nhiều mẩu vải khác nhau bó lại, những mẩu bên trong thì dính máu nhiều hơn." lông mày A Linh lại càng sát lại.

"Gì thế này? Đây cứ như là nguyền rủa ấy!" A Miện kinh sợ.

"Khoan,... A Miện, ngươi nhìn này!" A Linh chỉ vào mấy vệt trắng trắng gần cặp sừng.


"Cái gì nữa đây?" A Miện nhăn mặt.

"Ngươi... lúc nãy nói thứ này quen quen phải không?" A Linh trầm giọng lại.

"Ừm... que.. Á!!!" A Miện như nhận ra gì đó, sợ hãi tránh ra.

A Linh mặt vẫn giữ điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sợ hãi, có chút tái nhợt đi.

"Cặp sừng... lấp lánh, máu trắng... Những thứ này... nhìn giống..." A Miện ấp úng, như không muốn tin là thật.

"Giống tiểu Viên ở dạng rồng!" A Linh phát ra từng chữ rõ ràng.

"Không... không! Người đâu! Mau chuẩn bị xe cho ta! Chúng ta cần vào cung gặp công chúa!" A Miện gọi người tới. Bọn họ không hiểu gì nhưng cũng theo lệnh, lập tức đi chuẩn bị xe ngựa.

"A Miện, ngươi bình tĩnh một chút! Cặp sừng này to hơn kích thước của tiểu Viên. Có lẽ hiện tại em ấy không sao đâu! Với lại công chúa trước đó đã nói là hôm nay ra ngoài cung chơi, trước hết cần gửi tin gọi công chúa trở về đã!" A Linh bình tĩnh.

"... Vậy, ta sẽ đi tìm bồ câu đưa thư!" A Miện hốt hoảng chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận