Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

"Y Dạ! Ngươi về rồi!" Liễu Anh Dạ từ trong Hồng La lầu mừng rỡ gọi vọng ra.

"Muội về rồi đây... Còn ai chưa về nữa vậy ạ?" Y Dạ bước vào Hồng La lâu.

"Còn La Nguyên Nguyên và Anh Chi nữa, bọn họ vẫn chưa thấy đâu" Liễu Anh Dạ nói.

Chiêu Mẫu Đơn nghe nói tới Y Dạ về rồi liền từ trên lầu bước xuống.

"Y Dạ, về rồi thì lên cất đồ đi! Trông con mua nhiều thứ chưa kìa"

"Vâng,...." Y Dạ ái ngại ngoái ra sau nhìn hai tên lính cùng hai người trên tay họ.

"Y Dạ, đây là ai?" Chiêu Mẫu Đơn ngạc nhiên hỏi.

"Nương... con đã... mua nô lệ" Y Dạ ngập ngừng.

"Hả?" Chiêu Mẫu Đơn trợn mắt. Lát sau trấn tĩnh xem xét những người đi về cùng Y Dạ rồi thở dài một tiếng "Thôi, đều lên lầu trên đi! Chớ có ở đây cản trở người ta làm ăn! Có gì lên lầu rồi nói"

Y Dạ và Liễu Anh Dạ cùng hai tên lính bế hai nô lệ, lẳng lặng theo Chiêu Mẫu Đơn lên lầu trên của Hồng La lâu.

"Ồ, thập tam công chúa cũng về rồi à?" Nguyên Ánh Tuyết đang nhàn nhã ngồi uống trà, thấy người vào thì nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.


"Thỉnh an Nguyên phi nương nương" Y Dạ vẫn giữ phép tắc, do không thân thiết gì với Nguyên Ánh Tuyết nên không thể bỏ qua màn chào hỏi phiền phức này được.

"Ừm, họ là ai thế?" Nguyên Ánh Tuyết nhàn nhạt đáp.

"À... họ..."

"Đó là mấy nô lệ Y Dạ vừa mua về" Chiêu Mẫu Đơn tiếp lời.

"Vậy sao... con mua tới 4 người à? Hoàng cung ta đầu có thiếu nhân lực nhỉ?" đầu Nguyên Ánh Tuyết hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

"À không không! Con chỉ mua hai đứa nhỏ thôi! Hai người lớn là lính gác cửa nhà thổ địa, con đã triệu hồi họ. Bọn họ không phải nô lệ!" Y Dạ nhanh chóng giải thích.

"Ồ... ra vậy" Nguyên Ánh Tuyết không phản ứng gì đặc biệt, vẫn nhàn nhạt đáp lại rồi quay qua thưởng thức ly trà trong tay.

"Y Dạ, muội mua gì mà nhiều thế?" Liễu Minh Châu thấy Y Dạ cầm bọc lớn bọc nhỏ trên tay thì hiếu kì chạy tới.

"Cái này là muội mua cho các tỷ đấy!" Y Dạ giơ ra.

"Đây! Cái này cho tỷ, cho tỷ, cho tỷ! Cái kia là cho hai người chưa về kia! Còn cái này là cho mẫu thân và Nguyên phi nương nương ạ!" Y dạ nhanh chóng phân phát hết mấy gói đồ trong tay cho mấy người xung quanh.

"Ta được cái gì thế này? Tròn tròn đỏ đỏ..." Liễu Anh Dạ giơ mấy que kẹo lên.

"Lục tỷ, đó là kẹo hồ lô ngào đường, tỷ thử ăn đi! Ngọt lắm đấy! Muội thấy khá là ngon nên..."

"Vậy ta ăn thử vậy" Liễu Anh Dạ cầm mấy que hồ lô qua ngồi một chỗ ăn, lát sau còn quay lại hỏi thêm.

"Y Dạ, con định cứ để bọn họ đứng như thế à?" Chiêu Mẫu Đơn lo ngại chỉ vào hai tên lính gác.

"À! ở đây có phòng nào có thể dùng không ạ? Con cần thêm một phòng trống!"

"Mấy người làm bên ngoài sẽ giúp được con đấy! Ra ngoài bảo bọn họ dẫn đi đi" Chiêu Mẫu Đơn chỉ ra.

"Vâng! Hai người đi theo tôi nào!" Y Dạ luống cuống chạy ra, theo lời của tiểu nhị tới một gian phong trống. Cho hai tên lính đặt hai đứa trẻ xuống, rồi gửi cho họ mấy gói bánh như món quà và trả lại về cửa nhà thổ địa.

......


Về phía La Nguyên Nguyên và Liễu Anh Chi. Lúc này vẫn đang...

"Nhị tỷ, có phải là chúng ta nên về rồi không? Mặt trời lên tới đỉnh rồi!" Liễu Anh Chi một tay cầm ô, tay kia cầm quạt, vừa quạt vừa nói.

"Đúng là trời nắng thật! Ta đoán là cũng đã tới trưa rồi! Nên về thôi!" La Nguyên Nguyên tay cầm cầm dù, tay kia cầm đồ hộ muội muội, nhăn mặt nói.

"Y Dạ chắc cũng đã về rồi! Chúng ta cũng nên về đi thôi!"

"Ừm, đi nào, ta dẫn muội về! Nhớ đi sát ta kẻo lạc!"

"Vâng!" Liễu Anh Chi nghe lời, ngoan ngoãn đi theo La Nguyên Nguyên.

Lát sau nữa, bọn họ vẫn cứ loanh quanh trong chợ...

"Tỷ tỷ! Rốt cuộc bao giờ chúng ta mới có thể ra khỏi nơi này vậy? Ta thấy mỏi chân rồi!" Liễu Anh Chi than vãn.

"Hừm... Lạ nhỉ? Chỗ này ta cứ thấy quen quen sao ấy! Hình như lúc nãy..." La Nguyên Nguyên nói tới đây tự dưng có dự cảm chẳng lành

*Thôi chết rồi! Cái tình hình này... Ta đây là bị lạc rồi a!!* Nội tâm La Nguyên Nguyên gào thét.

"Tỷ tỷ?"

"Sao thế?"

"Chúng ta nghỉ được không ạ? Muội mỏi chân!"


"Được rồi! Chúng ta vào chỗ kia nghỉ chân vậy! Chắc lát nữa không thấy ta mấy người kia sẽ tự đi tìm thôi!" La Nguyên Nguyên dắt Liễu Anh Chi đi một đoạn nữa rồi vào chỗ nghỉ chân.

"Nhị tỷ, ngũ tỷ! Hai người cũng về rồi à? Ta còn tưởng hai người đi lạc rồi cơ!" Y Dạ ngoái cổ từ trên lầu xuống.

"Hả?!!" La Nguyên Nguyên và Liễu Anh Chi ngạc nhiên.

"? Sao thế ạ?" Y Dạ ngơ ngác.

La Nguyên Nguyên nhẹ nhàng bước ra cửa của cái "nơi nghỉ chân" mà cô nói này. Nhìn lên trên, một bảng hiệu đề chữ 'Hồng La lâu' to tướng.

"Nhị tỷ? Có chuyện gì sao?" Y Dạ chạy ra theo.

"À không! Không có gì!" La Nguyên Nguyên cười gượng, bước vào bên trong.

Cô lên lầu, cất đồ, Liễu Anh Chi cũng lặng lẽ đi theo. Bọn họ chết cũng không muốn nhắc lại hành trình đi lạc ngay trước đích đến của mình.

Lát sau, tự nhiên Liễu Y Tịnh sáp lại gần La Nguyên Nguyên, thì thầm "Tiểu nhị, ngươi đừng tưởng ra không biết ngươi dắt tiểu ngũ đi loanh quanh trước Hồng La lâu mấy vòng nhé! Ngươi mát mù tới thế là cùng!"

La Nguyên Nguyên nghe xong đỏ mặt, không nhân từ mà nhấc tỷ tỷ mình lên vứt xuống dưới lầu. Sau đó lại làm như ngây thơ vô tội, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận