Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Mạc Thiên nhìn Mạc Chi Tuyệt đứng một cách ngạo nghễ bất giác mỉm cười. Đây đúng là phong thái của nam chính, cậu biết ban nãy hắn vẫn chưa tung ra hết sức mạnh của mình, cả cậu cũng vậy...

Dù sao đây cũng chỉ mới là vòng đầu tiên, rất nhiều kẻ mạnh cũng chọn cách ẩn tàng.

- Không sao chứ?

Mạc Chi Tuyệt đi nhanh đến chỗ Mạc Thiên, lo lắng quan sát từ đầu đến chân cậu. Mạc Thiên mỉm cười nói không sao để tránh hắn lo lắng, đợi thông báo kết quả rồi mới trở vào trong.

Thuần Nhã ngồi đó nhìn chằm chằm vào Mặc Chi Tuyệt, ánh mắt mang chút trách cứ, chút ủy khuất. Thế nhưng Mạc Chi Tuyệt lại không thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ để ý đến Mạc Thiên bên cạnh.

Mạc Thiên không hiểu cảm giác của bản thân lúc này là gì, đáng lẽ cậu phải lo lắng khi nam chính chưa có một bóng hồng nào bên cạnh chứ, sao dạo gần đây thấy Mạc Chi Tuyệt thế này lại có chút..... vui.

Cậu biết bây giờ bản thân rất không bình thường, tuy cố gắng làm lơ hay viện cớ cho nó nhưng mà cảm xúc này ngày càng rõ ràng hơn.

Nhìn nam chính cười nói với mấy nữ chủ là cậu thấy khó chịu trong lòng, rồi cảm giác hồi hộp khi hắn chạm môi cậu, đáng lẽ cậu phải cảm thấy khó chịu chứ, thế nhưng trái lại, xúc cảm thoải mái khi hắn chạm vào người rất dễ chịu.

Hay là cậu đã...

- Ca, nghĩ gì thế?

Khuôn mặt đẹp trai áp sát lại gần mặt cậu, Mạc Thiên giật mình, tránh ra một chút, hai bên má đang dần ửng hồng lên. Mạc Thiên quay đầu để Mạc Chi Tuyệt không nhìn thấy bản thân đang lúng túng, giọng nói đã hơi run.


- Không... không có gì đâu.

Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, hình như Mạc Thiên hơi lạ, thế là hắn lại tiến thêm một bước.

- Không có gì mà huynh lại lắp bắp thế.

Hắn bức ép cậu quay đầu, may mà đã đi qua chốn đông người chứ nếu không với hành động này, mặt mũi của Mạc Thiên mất sạch.

Thấy khuôn mặt Mạc Thiên hơi đỏ, Mạc Chi Tuyệt giật mình. Đưa tay lên trán cậu chạm một cái.

Không nóng lắm.

Đúng là bó tay, bình thường Mạc Chi Tuyệt tinh anh ranh ma như thế mà bây giờ ở tình huống này lại chỉ nghĩ rằng cậu bị bệnh.

Mạc Thiên hít một hơi sâu ngăn cản trái tim đập loạn xạ, thật tình, cậu bị sao vậy chứ. Để Mạc Chi Tuyệt kiểm tra một lượt xong, hai người mới thong thả trở về.

[Ting

Nhiệm vụ: hôn Mạc Chi Tuyệt]

Đầu óc Mạc Thiên hơi choáng, cậu đưa tay xoa bóp đầu mình, cứ mỗi lần hệ thống cho ra nhiệm vụ là cơ thể lại bất giác khó chịu. Mạc Thiên ổn định lại rồi mới nghe kỹ nội dung.

Hôn?

Quái quỷ gì vậy? Sao lúc nào cũng có mấy nhiệm vụ điên khùng thế chứ! Có phải hệ thống nhầm lẫn gì rồi không, hay là cậu xuyên nhầm sách?

[Này, đùa không vui đâu.]

[Đây là nhiệm vụ.]

Mạc Thiên hết chịu nổi, gắt gỏng trong đầu.

[Nhiệm vụ ngu xuẩn thế này mà cũng có sao?]

Hệ thống im lặng ba giây, đầu Mạc Thiên lại nhức lên chút nữa rồi mới nhận được câu trả lời.

[Đúng vậy, mong ký chủ thực hiện.]


Mạc Thiên cau mày, đưa mắt liếc nhìn Mạc Chi Tuyệt, nếu nhiệm vụ này báo từ hôm qua có phải tốt hơn không, sao lại đợi đến bây giờ chứ, chả lẽ phải thực hiện lại lần nữa. Sợ là hắn sẽ nghĩ bản thân cậu bị đa nhân cách, rõ ràng mới thuyết giáo việc này chỉ nên dùng cho những người yêu nhau. Hay là như lúc trước, cứ bí mật đợi Mạc Chi Tuyệt ngủ mà thực hiện nhỉ, đằng nào hắn cũng không phát hiện ra đâu.

Cảm giác bản thân cứ như đang ăn trộm làm Mạc Thiên có chút bất đắc dĩ.

- Sao vậy, đau đầu?

Mạc Chi Tuyệt bước ngang hàng với cậu, đưa tay xoa bóp cái trán nhẵn bóng, tay còn lại đặt lên cổ để kiểm tra cơ thể Mạc Thiên xem có vấn đề gì không. Mạc Thiên lắc đầu, cười khan đáp lại.

- Đệ đừng lo, chắc lâu lâu dở chứng thế thôi.

Mạc Chi Tuyệt không yên tâm rà soát hết một lượt nữa.

Đột nhiên một giọng nói cắt đứt bầu không khí này. Giọng nói trong trẻo lại có phần quen thuộc.

- Ân nhân?

Cả hai người quay lại, phía sau là một cô gái đang mỉm cười, hai bên là hai nam nhân đứng cạnh, nhìn có vẻ như là người bảo vệ.

Cứ nhìn thấy cô gái này là Mạc Thiên có xung động muốn chạy, thật sự thì người ta cũng chưa làm gì ảnh hưởng đến cậu, vả lại có phải thú dữ đâu, có lẽ do ảnh hưởng từ nội dung của tiểu thuyết.

Nở một nụ cười cho là tự nhiên nhất, Mạc Thiên gật đầu, cũng lịch sự đáp lại.

- Xin chào, lại gặp nhau rồi.

Mạc Chi Tuyệt đánh giá người con gái trước mắt, kiếp trước cô ta cũng không quá ấn tượng với hắn cho lắm, chắc là gặp qua vài lần, không ngờ kiếp này lại phiền phức như vậy.


Giai Kỳ bước lên mấy bước rồi cúi đầu, hai người bên cạnh cũng gập theo.

- Lần trước, cảm ơn ân nhân nhiều.

Mạc Thiên lúng túng liếc sang Mạc Chi Tuyệt, thấy sắc mặt hắn đã đen lại càng đen. Bất đắc dĩ đáp lại qua loa mấy câu.

- Không có gì, chỉ là tiện tay thôi, xem như là ta tích đức.

Giai Kỳ bật cười, từ đầu đến cuối không hề nhìn sang Mạc Chi Tuyệt lần nào, chỉ để ý mỗi Mạc Thiên. Chắc đây là sự thất bại của nam chính nhỉ, em gái hậu cung không thèm cho một ánh nhìn.

- Có thể cho ta biết tên của ân nhân không?

- Mạc Thiên.

Giai Kỳ lẩm nhẩm vài tiếng rồi mới trả lời một câu chắc nịch.

- Ta sẽ nhớ kỹ.

Mạc Thiên chỉ muốn nói lại là đừng nhớ kỹ làm gì hết, cái vinh dự này cậu chịu không nổi đâu, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ nụ cười.

Đến lúc người bên cạnh Giai Kỳ nói nhỏ bên tai cô nàng thì cả ba mới chịu rời đi, lúc đi Giai Kỳ còn nhìn Mạc Thiên thêm lần nữa khiến Mạc Chi Tuyệt khó chịu không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui