Nam Chính! Ta Thích Anh Trai Của Ngươi Rồi
Hoàng cung hỗn loạn, mọi người đều nháo nhào với tin tức được lần truyền rộng rãi đó
Phủ Quốc Công
“Lão gia...lão gia có chuyện không hay rồi!!”
Lê Chính (Quốc Công) đang định thưởng thức miềng tra nghe tiếng giọng giật gân của quản gia thì lập tức giật mình mà làm đổ ra sàn
*Buồn bực *
“Cái gì! Ngươi mau nói đi nhanh lên có chuyện gì mà khiến ngươi hốt hoảng”
“Lão gia...* thở dốc * tiểu thư...nương nương...bây giờ trong hoàng cung ai cũng đang truyền tay nhau là nương nương ám sát, hạ độc hoàng thượng”
*Choang*
Tách trà rơi xuống
“Cái gì! Nhi nữ ta muốn tạo phản sao? Vậy sao nó không nói với ta? Hoá ra thứ mà nhi nữ của ta muốn là Đại Lục này sao? Được thôi, ta nên chúng bị lực lượng đầy đủ để giúp đỡ nhỉ nữ bé bỏng của ta.
Nhi nữ lớn rồi chuyện gì cũng muốn giấu người cha này mà, buồn quá đi thôi!
“Lão gia ngài yên tâm! Ta tin tiểu thư không có làm...”
Quản gia sững người trước phát ngôn của Lê Chính
“Lão gia người nói gì vậy! Người có bị mất trí không! Người cũng đừng đùa giỡn như vậy chứ thật sự nó không vui chút nào đâu”
“Ai nói với ngươi là ta đùa chứ! Nếu như cái hoàng quyền kia dám ức hiếp cơm gái ta, ta cho san bằng hết.
Nhưng ta chắc chắn nó sẽ không làm như vậy, vậy có nghĩa là có kẻ đã dựng lên chuyện này để làm con gái ta rơi vào tình thế nguy hiểm.
Lăng Đường! Ngươi đâu rồi, có việc cho người đây”
Từ đâu đó xuất hiện một thanh niên cường tráng mặc bộ đồ của ám vệ che mặt nhìn rất thần bí.
Lăng Đường đại ca của Lăng Yến, hai huynh muội này là do Lê Chính nhặt được trong một lần đi đánh trận.
So vơi muội muội mình thì người làm đại ca như Lăng Đường xứng đáng được chức danh cao thủ.
Mặc dù thế nhưng hai anh em đều có tính cách như nhau là không thích làm việc bao đồng
*Vụt, Soạt*
“Lão gia ngài có gì căn dặn mau tìm ra chỗ ở hiện tại của nhi nữ bé bỏng của ta rồi bảo vệ con bé thấy chỉ toàn, nếu nó có một vết xước nào ta sẽ hỏi tội ngươi”
Giọng nói của Lê Chính trở nên trầm xuống một cách đáng sợ nó không còn dịu dàng, ưu ái như khi nhắc đến Ngọc Vy
“Rõ”
*Vụt*
*Biến mất*
“Lão gia chúng ta...”
Lê Chính nhìn vào bức tranh phác hoạ chân dung mẫu thân của Ngọc Vy mặt chắc nịch, hừng hực nói
“Việc bây giờ cần làm là đi tìm ra kẻ đã đứng sau dựt dây chuyện này, ta thề với nương tử ta nhất định sẽ khiến kẻ vu oan nhi nữ của chúng ta không yên thân”
Vài ngày trước khi sự việc xảy ra ở phủ của bình đồng chưởng sự- quan nhất phẩm trong hàng bộ Lễ
*Choang*
Tiếng đập vỡ đồ đạc
*Tức giận*
“Lâm Thanh Thanh bây giờ ngươi là con gái ta, ta đã tốn bao nhiêu tiền bạc và công sức để ngươi có thể ngang hàng mà đứng với con nhỏ nhà Quốc công kia nhưng mà sao đến việc quyến rũ thái tử ngươi cũng không làm được vậy”
*Quỳ xuống*
“Cha! Xin người bình tĩnh, chức vị thì đâu thể để mãi mãi ở bên người được đâu, nó cũng sẽ theo thời gian mà thay đổi mà không sao thưa cha!”
“Hừ! Ta không cần biết ngươi làm cách gì mau chóng nghĩ ra cách lấy cái chức vị thái tử phi kia đi...nếu không ta sẽ tống ngươi xuống Địa Nhiên đó hừ!”
Ánh mắt này như kiểu chứa chan bao nhiêu sự thù hận, tức giận, quyền lực làm cho mờ mắt nó thật khác so với ánh mắt của một người cha đơn thân nhìn con gái giống như ở Lê Chính nhìn và nghĩ tới Ngọc Vy
*Sợ hãi*
“Chỉ cần...chỉ cần cha luôn ủng hộ con kế hoạch lần này thì con chắc chắn nó sẽ thành công thôi”
“Ngươi đã có kế hoạch?”
“Dạ vâng! Chỉ là kế hoạch này của con hơi liều lĩnh nó là...”
…
Lam Thanh Thanh cùng Lam Cẩn Nghiêu trò chuyện một lát rồi cuối cùng ông ta gương mặt vui vẻ mà bước ra khỏi viện.
Thanh Thanh thì thở phào nhẹ nhõm dùng gương mặt của sự tức giận nhìn về phía ông ta bước đi, lúc này người hầu của cô cũng chạy vào mà đỡ lấy cô
Nô tì kia vừa vào viện thì hoảng hốt chạy tớ đỡ lấy Thanh Thanh
“Tiểu thư! Tiểu thư người không sao chứ! Xin lỗi người...nô tì, nô tì vô dụng không làm được gì cả”
Thanh Thanh tức giận kiêu ngạo đẩy nô tì kia ra trút giận lên cô
*Chát*
Thanh Thanh thẹn quá hoá giận mà tát nô tì kia
“Ai cho ngươi vào! Ta đã có gọi ngươi đến sao?”
Nô tì kia sợ hãi mà quỳ xuống xin tha thứ
“Do nô tì không biết trên dưới ảnh hưởng đến tiểu thư tiểu thư cứ việc trừng phạt”
“Ta! Hừ...ta đi ra ngự hoa viên, ngươi không cần phải đi theo ta”
Ngự hoa viên ở trong phủ Bình đồng
Thanh Thanh đến một cái chòi rồi ngồi xuống
“Tại sao? Mình đã sống lại lần thứ 2 rồi mà, tại sao người luôn chịu khổ là mình.
Còn cô ta thì ngày càng sống vui vẻ và hạnh phúc hơn, nếu như mình được đổi lại với thân xác của cô ta thì sao! Ha…hhhaa thật sự đến lúc đó các ngươi chỉ là đồ trong tay ta chơi đùa mà thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...