Nam Chính! Ta Thích Anh Trai Của Ngươi Rồi


Quay lại 5 phút trước
“Nhanh lên…nhanh lên nào…thề là ở hiện đại là chưa bao giờ mình chạy deadline kiểu này luôn m* nó sang bên thế giới khác rồi mà vẫn bị bọn tư bản sai khiến”
Mải than vãn Ngọc Vy không biết là đã đến đúng địa điểm mà cho dừng Nham Thuẫn lại nó nhanh chóng lao vút xuống
*Lao xuống*
*Giật mình*
“Nham Thuẫn mau dừng lại! Dừng lại Nham Thuẫn”
“Thôi xong cái mái nhà”
*Rầm*
“Khụ...khụ.…ôi trời bụi quá may chưa có có đi ngắm gà khỏa thân”
*Xuổi quần áo*
“Đằng trước hình như có ai đó thì phải? Người đeo mặt nạ trong hoàng tộc duy nhất chỉ có mình Ninh vương mà thôi vậy là mình đã gặp đúng người cần cứu trong hệ thống rồi và…”
Cô nhìn một vũng máu ở trên sàn lan rộng cùng với bàn tay run rẩy của Ninh vương mà nụ cười dập tắt
Cô không chần chừ mà tiến lại gần ôm lấy Ninh vương

“Tướng công đáng yêu nhà ta đã làm chuyện gì có lỗi với các người mà các người lại làm vậy chứ! Từ bé cho đến bây giờ tướng công nhà ta chưa được một ngày nào yên ổn cả.

Số phận là cái thá gì mà bắt con người ta khổ sở như vậy chứ”
“Tướng…Ninh vương bây giờ mọi chuyện đã ổn cả rồi! Không có gì phải sợ hãi cả yên tâm có ta ở đây, để ta bảo vệ người”
*Bụp*
Ngọc Vy lấy tay đánh vào cổ Ninh vương khiến anh ta ngất đi
“Ngủ một lát? Ngủ dậy sẽ không còn cảnh đáng sợ này nữa”
Ngọc Vy vừa mới bế Ngôn Bạch (Ninh vương) ra khỏi phòng thì từ đằng sau 5 tên bịt mặt màu đen trên tay cầm thanh kiếm lao tới định giết chết cả 2 người họ
“Ha…sát thủ sao? Nếu các ngươi muốn chết thì đừng trách ta không khách khí! Nham Thuẫn”
“Hử? Cái gì….”
*Di chuyển* Nham Thuẫn nghe tiếng của Ngọc Vy từ một tấm thảm biến thành cây búa lớn lao thẳng lên mái nhà rồi chỉ trong tích tắc tất cả 5 tên đều bị nát xương mà không thể cử động
*Nói lớn tiếng*
“Ngu ngốc! Động vào ai thì không động đi động vào người nhà ta! Tên bịt mặt còn lại kia đừng tưởng ta không biết ngươi ở đó”
“!!!”
“Mái nhà thứ 3 cách 200 mét ta để ý ngươi ngày từ đầu rồi về mà truyền lời của ta đến chủ nhân ngươi làm gì thì làm nhưng đừng động đến người nhà ta nếu không ta sẽ đích thân tới cửa mà đá nát mông các ngươi.

Đến lúc đó có xin tha ta cũng khiến các ngươi trả đủ”
“Chậc!!!” *rời đi*
Lời nói của Ngọc Vy giống như mang theo cả sát khí và lửa giận từng câu từng chữ đều rõ ràng đanh thép đến nỗi khiến người ta phải tin tưởng vào lời nói đó mà nể phục
Lúc này ở bên ngoài Ninh phủ
2 chiếc xe ngựa đến cùng lúc.

Một chiếc của thái tử còn một chiếc lại là của nhị hoàng tử ‘Trần Khải Ca’
Trong xe ngựa của Thái tử

“Thái tử đằng trước cửa của Ninh phủ có xe của nhị hoàng tử”
“Cái gì? Hắn ta đến đây tính làm trò gì đây?”
Thái tử vội vàng xuống xe, nhị hoàng tử cũng đồng thời xuống xe ngựa cùng với Vãn Túc
Vãn Túc {Đại thiếu gia của bộ Hộ}
Sinh ra trong gia đình thương gia nhưng lại là kiểu ăn to nói lớn chính trực, phóng khoáng, võ nghệ cao cường, lại còn đẹp trai nữa thật chẳng giống con nhà văn chút nào.

Không phải là một kẻ ngốc chỉ là cố gắng làm một kẻ ngốc để khiến cho cuộc sống trở nên vui vẻ
*Hành lễ*
“Tham kiến thái tử x2”
“Các ngươi đến đây là gì?”
“Thái tử à! Bây giờ có phải là lúc mà người nên hỏi chuyện này? Nhìn cảnh tượng của Ninh phủ bây giờ người xem…”
“Hừ! Cứ chờ đó”
Thái tử cùng binh lính của mình xông vào bên trong 2 người họ cứ vậy mà cũng theo vào
Bước vào trong phủ xác chết, Vũng máu của gia nhân trong Ninh phủ nằm la liệt
“Ôi trời! Không biết ca ca đã gây thù chuốc oán với ai mà bọn chúng lại ra tay nặng như vậy!”
“Nhị hoàng tử nói đúng! Bọn chúng thật quá ác, mạng người mà chúng cũng coi như cỏ rác như vậy”
Thái tử không thèm đếm xỉa đến bọn họ
“Các binh lính nghe lệnh ta chia làm ba đội một đội đi tìm và xử lí các xác chết, đội hai thì đi tuần tra ở đây xem còn người sống hay bất kịt kẻ tình nghi nào hay không nếu có thì không được để hắn chết.


Đội còn lại theo ta đi tìm Ninh vương”
“Rõ!”
Bọn họ nhanh chóng tản ra đi khắp nơi trong phủ
*Thái độ bỡn cợt*
“Ta không ngờ mối quan hệ giữa thải tử với Ninh vương lại tốt như vậy, thật khiến con người ta trở nên tò mò à nha!”
“Nhị hoàng tử chúng ta không nên nói vậy thì phải nếu không con chó điên mà bị tuột dây xích thì chúng ta cũng không làm gì khác được (thì thầm)”
“Vãn Túc ngươi đừng lo giờ bởi bây giờ ta có nói gì thì hắn cũng không quan tâm đâu”
10 phút trôi qua
Thái tử đã tìm đến phòng ngủ của Ninh vương, vừa bước vào sân phòng thì...
*Rầm....”
Một vụ sập nhà sau cuộc chiến đã thổi một làn gió cực mạnh đến với tầm mắt, tóc, tai của thái tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui