Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
"Anh hai sao anh lại lười như vậy, chẳng khác nào tiểu Hắc cả."
Một tiếng lầu bầu vang lên bên tai Phan Vũ khẽ mở mắt nhìn sau khi thấy người đến là ai liền đưa tay chùm mền lên đầu rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
"Đúng là không nói nổi anh, có phải là mèo tinh hay không." Tiếng lầu bầu từ từ xa dần.
Phan Vũ thở dài một tiếng đầy buồn bực, cuộc sống của cậu rõ ràng rất bình thường, bởi vì là một tác giả truyện tranh nên mới phải thức khuya ngủ sáng để cố gắng hoàn thành tác phẩm của mình vậy mà đứa em gái này của cậu luôn gọi cậu là mèo tinh trong khi cậu chỉ lười biếng một chút mà thôi.
Nếu như không cần phải kiếm tiền sinh hoạt có lẽ cậu thật sự sẽ biến thành mèo tinh ăn no chờ chết chẳng cần phải rời khỏi chăn êm nệm ấm của mình một bước nào.
Không biết trên đời này có ai chấp nhận nuôi cậu hay không đây.
Vừa nghĩ Phan Vũ vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ say, trước khi hoàn toàn chìn vào bóng tối cậu đã nghe một tiếng nổ cực kỳ lớn bên tai.
________________________________________________
"Phan Miêu Vũ, đây là bản hợp đồng mà tôi đã nói trước đây.
Nếu cậu đã chấp nhận việc gã thay này thì hãy ký tên vào bản hợp đồng này."
Giống nói trầm thấp của một người đàn ông văng vẳng bên tai.
Phan Vũ bỗng nhiên cảm thấy trước mắt mình sáng ngời, đối diện cậu là một người đàn ông chắc chắn chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm nghị, là một tác giả chỉ toàn yêu thích loại hình 2d như cậu cũng không thể không cảm thán người này thật sự quá đẹp trai rồi, anh rõ ràng không khác gì một nhân vật bước ra từ tranh vẽ cả.
"Khụ." Người đối diện thấy cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm mình liền ho khan một tiếng sau đó lạnh lùng nói: "Có phải cậu Phan đây muốn đổi ý."
"Tôi biết cậu không có quan hệ gì đến Phan gia kia, tuy không hiểu tại sao cậu lại chấp nhận chuyện kết hôn hợp đồng này nhưng tôi muốn nhắc nhở cho cậu biết Nguyễn Minh Hoàng tôi không phải người hiền lành gì."
Phan Vũ bị những lời nói này làm cho ngớ ngẩn.
Kết hôn là chuyện gì? Lại còn là kết hôn hợp đồng giúp người khác nữa!
Đây...!Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cậu nghĩ hoặc cuối đầu nhìn bản hợp đồng được để trên bàn.
Hợp đồng hôn nhân.
Bên A: Nguyễn Minh Hoàng.
Bên B: Phan Miêu Vũ.
Sau khi kết hôn cả hai bên sẽ thực hiện những chuyện sau đây:
Bên A sẽ chu cấp tiền sinh hoạt cho bên B một cách đầy đủ theo nghĩa vụ của một người chồng trong hôn nhân.
Bên B không được làm bất kỳ chuyện gì tổn hại đến cuộc hôn nhân này.
Cả bên A cùng bên B sẽ không thể can hiệp vào cuộc sống của nhau.
Bên B muốn làm bất kỳ chuyện gì điều phải hỏi ý kiến của bên A, tránh trường hợp bên B bôi nhọ danh dự phẩm giá của bên A hoặc làm những chuyện phạm pháp làm liên lụy đến bên A.
Đối với hai bên gia đình bên A không có trách nhiệm đối với gia đình (Không cùng huyết thống) của bên B, nhưng ngược lại bên B phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ khi có mặt gia đình của bên A.
Nếu như hai bên không muốn tiếp tục sống với nhau thì có thể kiến nghị ly hôn, lúc đó bên A sẽ chu cấp 10 tỷ để bồi thường cho bên B...
Càng đọc trong đầu của Phan Vũ...!Không hiện tại là Phan Miêu Vũ xuất hiện rất nhiều đoạn ký ức.
Nó giống như một công lô vũ vô tình bay đến rồi biến mất không một dấu vết.
Mà đầu óc đang loạn cào cào của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sau khi đọc xong cậu không chút do dự mà cầm bút ký vào rồi mỉm cười nói với người đối diện: "Đúng vậy tôi không có liên quan gì đến hai người bọn họ nhưng tôi chẳng có nơi nào để đi cả, vì vậy tôi quyết định đến cạnh anh."
Nhìn nụ cười của cậu mà Nguyễn Minh Hoàng thoáng kinh ngạc, từ lần đầu gặp nhau cho đến khi nãy cậu cũng chưa từng nhìn thẳng anh lấy một cái huống chi là cười với anh, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn thay đổi, không khí xung quanh cậu cũng biến đổi.
Anh không biết rốt cuộc thay đổi như thế nào nhưng chắc chắn đã có gì khác đi.
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến anh dù sao chuyện hôn nhân này là do ông nội lúc trước định ra tuy nhà họ Phan kia không có một chút thành ý nào nhưng không sao cả, đối với anh cưới người nào cũng được chỉ cần không ảnh hưởng đến mình.
Tuy nhiên anh cũng khá thở phào nhẹ nhõm bởi vì người đến này không liên quan gì đến Phan gia.
Phan gia là một thế gia lâu đời có sản nghiệp hưng thịnh, tuy nhiên đến hiện tại phan gia chỉ có một cô con gái duy nhất, vì vậy việc chọn lựa hôn phối cho con gái cưng của mình họ cực kỳ kén chọn.
Nguyễn Minh Hoàng hiểu rất rõ địa vị hiện tại của bản thân, gia đình anh chỉ vừa lập nghiệp cách đây không lâu tiền tài cùng danh tiếng không thể nào đọ nổi những thế gia khác.
Khi xưa ông nội anh cùng ông nội Phan bởi vì là bạn thân nên mới đính ước cho cháu mình, tuy nhiên ông nội Phan đã mất mối hôn ước này Phan gia hoàn toàn không hài lòng vì vậy mới đẩy một người khác vào.
Nhưng đối với anh như vậy càng thuận lợi, thay vì là cô tiểu thư kiêu kỳ của Phan gia thì một người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời sẽ có tác dụng hơn.
Dù sao cả hai đều là đàn ông sau này nếu có ly hôn cũng có thể không chút ngừng ngại bởi vì việc con cái hoặc áy náy vì làm lỡ thanh xuân của người ta.
Nguyễn Minh Hoàng không chắc chắn trong lúc sống chung hai người có xảy ra quan hệ thay không vì vậy anh cảm thấy hiện tại rất tốt.
"Rất vui vì được hợp tác với cậu." Anh hài lòng cầm lấy bản hợp đồng đưa cho trợ lý phía sau mình rồi đưa tay về phía cậu.
"Tôi cũng rất vui." Phan Miêu Vũ tủm tỉm cười rồi đưa tay ra bắt lấy.
Hai người cùng nhau đứng dậy rồi rời khỏi phòng riêng của nhà hàng mà đi xuống lầu.
Đúng vậy hiện tại cả hai đều ở nhà ăn, trên bàn ăn là những bác đĩa không còn chút thức ăn thừa nào.
Sau khi Nguyễn Minh Hoàng tính tiền liền dẫn cậu ngồi vào xe sau đó chở cậu về căn nhà thuê nhỏ của mình.
Đến trước dãy nhà thuê cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh." Rồi xuống xe đi lên nhà mình.
Nguyễn Minh Hoàng gật đầu cũng không quan tâm lắm khi cậu xuống xe anh liền để tài xế khởi động xe chạy đi, hoàn toàn không muốn biết cậu đang ở căn nhà nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...