Nam Chính Ooc Rồi!


Năm thứ 2 Thủy lịch, đại lục liên tục xảy ra những sự kiện lớn.

Lăng Thủy thiên tôn đột phá, phi thăng trong vòng ba trăm năm đã gây trấn động toàn đại lục, trở thành truyền kì trọg giới tu tiên.

Năm thứ 3 Thủy lịch, Lăng Thủy thiên tôn phi thăng, Lam Đình tông đổi chủ, đại đồ đệ của Lăng Thủy thiên tôn - Tạ Quân Lẫm tư chất bất phàm lên làm tân trưởng giáo, lãnh đạo Lam Đình một bước phát triển không ngừng.

Năm thứ 4 Hỏa lịch, Hắc Vực cũng chả còn ngồi yên, dưới sự lãnh đạo của Tư Khải Địch, một lượt đánh thẳng vào Cố gia, dưới tình thế không phong bị, Cố gia theo đó mà bị xóa sổ, lãnh địa Hắc vực nhanh chóng mở rộng tràn xuống phía Nam, lực lượng càng lúc càng khủng bố.

Các môn phái gia sức chống lại thương vong vô số.

Năm thứ 5 Hỏa lịch, sườn phía Nam mọc lên một tòa lâu bí ẩn, không theo ma cũng chẳng phải tiên gây rối loạn giới tu tiên, tuy vậy sau khi tòa lâu đó mọc lên, Hắc Vực từng tiến đánh nhưng quân số bị đẩy lùi lại, không dám ngo ngoe theo mạn sông phía Nam đánh lên đành phải rút quân.

Tuy vậy, tòa lâu Nam Thiên Thủy này trụ lại lập nên một tòa thành hỗn tạp, người đứng đầu lâu tức đứng đầu tòa thành thân phận vô vùng bí ẩn.

Toàn thành là sự chung sống hỗn tạp của cả ma lẫn tiên, yêu tu, thậm chí yêu tinh sớm đã không còn nhìn thấy trên đại lục cũng có thể bắt gặp như dân thường chung sống vô cùng hòa bình, dần được mệnh danh là tòa thành không bao giờ tắt.

Tòa lâu nằm ở vị trí trung tâm duy trì cần bằng, liên tục tuyển chọn người tài, bất kể xuất thân, bất kể tướng mạo, chi4 cần có tài sẽ luôn được tuyển dụng.


Mỗi năm tòa lâu chỉ chọn một người đứng đầu duy nhất và sẽ được thưởng cho một nguyện vọng trước khi vào làm việc trong lâu.

Đãi ngộ cực cao thu hút không ít người, phần thưởng đều vô cùng trân quý, kiếm cũng sẽ được đích thân người trong lâu dẫn đi chọn, gần như là đãi ngộ trên trời.

Tuy vậy, dù có làm việc rất lâu ở trong lâu cũng chưa từng ai thấy được diện mạo của người đứng đầu.

Có người nói hắn là một nam nhân thô kệch nên không dám ra mặt, có người nói hắn là một thư sinh, cũng có người nói hắn là một nữ nhân liễu yếu đào tơ!.

tuy vậy vẫn chưa xác minh được giới tính cũng như thân phận của người này khiến giới tu tiên không ít lần đau đầu.

Mỗi lần tuyển chọn đều sẽ có hai người, một năm một nữ, năm nào cũng là hai người này.

Nam là Lương Hoàng, là một ma tộc, tu vi không thể đo lường.

Nữ là Vũ Ngọc, là một Á thú tộc, tu vi không thể nhìn rõ.

Người chủ trì là một nữ tu tiên giả, nhan sắc gần 30 nhưng tu vi lại không ai có thể nhìn thấu, trở thành một nơi toàn đại lục kiêng kị.

Năm thứ 6 Thổ Lịch, cũng chính là vào năm nay, lần đầu tiên người đứng đầu Nam Thiên Thủy đồng ý lời mời của các môn phái tham gia xếp loại Thanh Phong bảng.

Bên trong ý định thực chất muốn có thể liên hợp với tòa thành này chồng lại Hắc vực, điều này mỗi người thông minh đều có thể âm thầm hiểu ý không nói.

- Vị đứng đầu Nam Thiên Thủy này tên một chữ Nhiên, những thủ hạ của hắn mạnh như vậy, chắc chắn hắn cũng không phải người tầm thường!
Vị kể truyện trên đài say sưa kể như chính ông là người tham gia trực tiếp vậy.

Cạch!
- Kể không tồi, thưởng cho ông.

Vị khách ngồi trên lầu ba nhẹ nhàng thả một thỏi vàng xuống ngay trước mặt lão khiến lão rối rít cảm ơn.

Số tiền này đủ để lão ăn trong cả nhả năm chứ đâu đùa.


Nói xong vị khách kia cũng không ở lại, phất quạt tiêu sái rời đi.

- Chủ nhân, chủ nhân!
Nữ nhân ở bên cạnh lên tiếng, thân hình mềm dẻo, bên trên còn có hai cái lỗ tai mèo dựng đứng lên, cái đuôi sau lưng cũng bất mãn không ngừng đảo qua đảo lại, khuôn mặt lại vô cùng đáng yêu liên mồm gọi người nằm ườn trên tấm đệm đỏ rực mềm mại.

- Ngọc Nhi, nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Nhiên.

Người trên tháp lười biếng đáp lại, phong thái thoải mái, tự nhiên rất nổi bật.

- Công tử, sao người lại phải ủy khuất chính bản thân mình tham gia cái bảng vớ vẩn đó làm gì cơ chứ, không cần thi cũng biết người nhất định đứng đầu rồi.

Tính cách bộc trực, nóng nảy này thật khoa mà sửa trong ngày một ngày hai được, nhưng sự kiên nhẫn của người nằm trên đệm sớm đã đước rèn giũa qua.

Những ngón tay thon dài trắng nõn cầm tẩu thuốc lá dài có vô số hoa văn màu trắng bạc nổi bật.

Hắn khẽ đưa tẩu thuốc lại gần miệng làm ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống khuỷu tay để lộ ra một đoạn cổ tay thon dài trắng tuyết đeo một chiếc vòng hạt ngọc đen tuyền.

Đôi môi đỏ như đước đánh lên một lớp son khiến người ta không ròi được mắt khẽ thở ra một làn khói trắng mờ ảo.

Khuôn mặt tinh sảo dưới lớp khói càng khiến người ta như bị hút hồn, đám y phục đỏ rực khoác lên thân buộc lỏng lẻo để lộ ra một phần ngực trắng nõn, hàng sương quai xanh tinh xảo câu nhân, dụ hoặc nhưng không thiếu sự nguy hiểm.

Một đầu tóc đen đổ xuống như thác tùy ý trượt dài trên thân thể.


Tư thái lười biếng, ánh mắt đen nhánh thong thả nhả ra từng đọt khói quả thật như chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiên người ta không thể kìm nén.

- A Ngọc, đừng làm phiền chủ! công tử.

Lương Hoàng một thân trang phục đen nhánh, khuôn mặt trầm ổn lên tiếng.

- A Hoàng, ngươi cũng rất lo lắng cho công tử đi, đã vậy còn không giúp ta khuyên người, đúng là đồ! đồ! ăn cây táo rào cây sung!
Không biết A Ngọc lại nhớ ra một câu ở đâu áp dụng vào không khớp hoàn cảnh một chút nào cả.

- Ta không phải!
- Ngươi chắc chắn là như vậy!
- không phải!
Lương Hoàng cũng không chịu yếu thế cãi lại, trên thuyền phù chỉ có tiếng của hai người cãi nhau inh ỏi.

Thẩm Vân Tiêu nằm trên tháp khẽ thở dài, cậu nhận hai đứa trẻ này quá 3 trăm năm rồi mà sao bọn chúng vẫn còn quá mức trẻ con như vậy chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận