Thẩm Vân Tiêu vừa thức dậy đã muốn bổ đầu ra làm hai, đầu đau nhức không chịu được.
Cậu lảo đảo bước đến bàn trà rót cho mình một chén rồi ngẩn tò te nhìn khung cảnh xung quanh vừa lúc một thân ảnh cao ráo bước vào.
- Tỉnh?
Tạ Quân Lẫm bước vào, mấy ngày nay hắn vẫn luôn âm thầm ra ngoài làm việc, tối hôm qua vừa trở về đã thấy cậu vật vã trên giường.
Mùi rượu nồng nặc, quả thật ô cùng khó chịu, buộc hắn một lần phải dùng đến 3 lần thanh tẩy quyết mới tạm hoãn lại được.
- Tối hôm qua đệ đi đâu mà lại uống nhiều như vậy?
Tạ Quân Lẫm vẫn bình ổn hỏi nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi chột dạ.
- Ta hôm qua gặp bằng hữu, cùng hắn uống vài chén, không ngờ lại say đến như vậy.
Cậu cũng không phải đứa ngu, nào muốn tình hình càng thêm loạn mà kể cho Tạ Quân Lẫm vị bằng hữu kia là Cố gia chủ chứ.
Tạ Quân Lẫm nửa tin nửa ngờ không hỏi tiếp đẩy cậu đi thay y phục rồi chuẩn bị tham gia thi đấu.
Là hai trận cuối cùng nên không khí chính là rất căng thẳng.
Quả thật Cố gia rất cường hãn nhưng đến cuối cùng cũng chỉ còn sót lại một đối thủ, hai vị trí còn lại không ngoài ý muốn đều là đệ tử Lam Đình tông Tâm Liên sư tỷ và Lâm Hữu.
Rất không may một điều là cậu chính là đấu với người cường hãn kia của Cố gia, Cố Phàn.
Người này cũng chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, đôi mắt màu bạc sắc lẹm như sói, mỗi lần nhìn cậu đều khiến cậu nổi một tầng da gà.
Khuôn mặt sắc nét, rất chuẩn hình mẫu mà mấy đứa trạch nam muốn trở thành.
Cơ bắp cuồn cuộn nhìn phát liền muốn cặp một miếng! quên đi.
Cố Phàn cũng không lạnh lùng, mặt lạnh nhue tiền giống Lâm Hữu, hắn thỉnh thoẳng cũng cười, cười lên lại làm ngũ quan tan rã, biến thành hình tượng ngốc nghếch.
Giọng nói cũng trầm ấm, nghe vào làm lỗ tai cũng thấy ngứa ngáy! đm, mày nghĩ cái gì vậy Thẩm Vân Tiêu.
Cố Phàn giới thiệu xong cũng không để cậu trở tay, thân hình cao lớn lao về phía cậu, hơi thở sắc bén làm không khí cao động, Thẩm Vân Tiêu chỉ chậm một giây thôi liền có thể bay màu ngay.
Cậu cũng không dám đùa giỡn, tập trung tung đòn, dùng bùa chú ném lên Cố Phàn tùm ra điểm yếu của hắn nhưng chính là cậu tìm không ra.
Không lợi dùng được đành tạm đóng băng toàn bộ sân đấu, chỉ vài giây nó đã kết ra một tầng băng mỏng toát lên lạng lẽo.
Nhưng chỉ cầm hiểu mộ chút nguyên lí liền có thể trên đài di chuyển tự nhiên, thậm chí tốc độ còn tăng vọt hơn trước.
Cố Phàn không hề bị vướng phải địa hình lấy một chút nào, hắn cầm đao ra chiêu, đơ khí quả thật không sắc lẹm bằng kiếm nhưng độ cứng cáp và cường hãn chính là không thể chối cãi.
Thẩm Vân Tiêu vừa chánh khỏi chỗ bị đánh sân đấu liền như bị lột một lớp, đá tảng gồ ghề chồi thẳng lên khỏi mặt đất, nếu cậu mà lĩnh một chiêu chắc chắn đã bị chẻ ra làm mấy khúc rồi.
Thẩm Vân Tiêu nuốt nước bọt muốn tiến lên, như biết ý cậu, đao khí liền một đường chém ngang làm cậu phải đỡ đao, lực đạo quả thật kinh người lập tức khiếm cậu lùi lại cả mét, kéo theo cả một đường dài trên đất.
Thân kiếm truyền đến tay từng đợt tê dại, vậy mà tên này đến giờ vẫn chưa xuất linh khí, hoàn toàn dưa vào đơ khí đấu với cậu.
Thẩm Vân Tiêu nhìn Cố Phàn, đối mắt bạc lạnh lẽo như muốn lột một lớp da của cậu lên vậy.
- Vị đạo hữu này, chúng ta vẫn nên hảo hảo nói chuyện ha.
Cố Phàn cảm thấy hơi lạnh sau eo, không biết từ lúc nào sau lưng hắn đã tụ nguyên một khối băng sắc lẹm nhắm ngay eo hắn.
Thẩm Vân Tiêu cũng nhanh tay tạo băng gắn liền với cánh tay chĩa thẳng vào cổ Cố Phàn.
Nhưng cậu không ngờ chính là Cố Phàn vậy mà trực tiếp dùng thân thể phá băng.
Hắn thậm chí còn không do dự lấy một chút đập mạnh một chưởng khiến cậu bay thẳng xuống sân đấu.
Thẩm Vân Tiêu ngờ nghễu ngồi dưới đài nghe thông báo, khối băng cứng rắn đến mức đó vậy mà bị Cố Phàn dùng thân phá vỡ, thật! khủng bố.
Cố Phàn đấu xong cũng rũ bỏ bộ mặt lạnh tanh xuống đài đỡ cậu lên.
- Cảm ơn đã nương tay.
Thẩm Vân Tiêu nghe thấy đối phương nói chuyện mất mấy giây mới kịp phản ứng lại.
- Là ta thiếu thực lực, cảm ơn đã nương tay.
Hai người khách sáo với nhau xong liền rời đi, quả thật đối phương đã rất nương tay với cậu, trên người ngoại trừ bầm tím do cậu lăn lộn mà thành thì không có vết thương hở nào trên người cậu cả.
Cậu một đường đi lên đài kiếm chỗ ngồi, chưa đến một lúc liền thấy Ngải Tắc Trạch chạy đến, hiếm thi mà ngồi cạnh cậu trong im lặng.
Thẩm Vân Tiêu ngờ vực nhìn Ngải Tắc Trạch liền thấy khuôn mặt của Ngải Tắc Trạch đỏ bừng, môi cũng chu ra, hai mắt như sắp khóc.
- Nguoi! ngươi làm sao vậy?
Ngải Tắc Trạch òa khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Thẩm Vân Tiêu thấy vụ này hơi khó đỡ, không phải cậu lên đài thua thì Ngải Tắc Trạch dỗ cậu mới đúng, sao bây giờ lại ngược lại rồi.
- Ta bị người ta từ chối rồi, người ta nói ta trẻ con, không hợp! đã thế còn nói thích ngươi!
Ngải Tắc Trạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Vân Tiêu như muốn đục trên người cậu ra một lỗ.
Thẩm Vân Tiêu:???
Sao cậu nằm không cũng dính đòn vậy?
Thẩm Vân Tiêu cạn lời, mặc cho Ngải Tắc Trạch khóc bù lu bù loa tiếp tục xem đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...