Sở Ngư cả người cứng đờ, không thể động đậy, từ đáy lòng đem mười tám lộ thần phật mắng qua một trận.
Không nghĩ rằng Tạ Hi sẽ nhân lúc hắn không phòng bị mà ra tay. Hiện tại một cỗ linh lực hệ thổ tương khắc trói buộc linh mạch hắn. Đừng nói bấm tay niệm pháp chú, Sở Ngư muốn đứng lên cũng không nổi.
Tạ Hi cười như không cười, cởi áo ngoài dính đầy máu, ném tới mép giường, cười nói: "Ta cởi một kiện, sư huynh cũng nên cởi một kiện, đúng không?"
Thứ cho ta nói thẳng, không thế nào.
Khóe miệng Sở Ngư giật giật: "Tạ Hi, ngươi bình tĩnh một chút."
Tạ Hi dừng một chút: "Sư huynh, ta nói rồi, ta rất bình tĩnh."
Sở Ngư bỗng nhiên cảm thấy không đúng: "......Vừa rồi không phải ngươi gọi thẳng tên ta sao, như thế nào đột nhiên lại gọi sư huynh rồi?"
Tạ Hi chậm rì rì mà kéo vạt áo của Sở Ngư, nhàn nhạt nói: "Lúc trước ta lo lắng sư huynh vẫn còn oán ta, ta cũng có chút tức giận nên không muốn gọi sư huynh. Nhưng nếu sư huynh không oán ta, ta cũng không tức giận, tự nhiên phải tôn trọng sư huynh, một lần nữa gọi huynh đúng cách."
Áo ngoài của Sở Ngư bị cởi xuống dưới. Tạ Hi cúi đầu nhìn nhìn, bỗng nhiên cúi xuống cổ hắn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, há miệng cắn một cái.
Nơi mẫn cảm như vậy bị đùa bỡn, trên mặt Sở Ngư nổi sắc đỏ nhàn nhạt, hô hấp có chút dồn dập, một khắc sau liền đen mặt: "Đây là tôn trọng của ngươi?"
Tạ Hi nhướng mày không nói, dễ như trở bàn tay tách hai chân Sở Ngư ra. Giống như trong ảo cảnh, một bên đầu gối hạ xuống giữa chân hắn, ý xấu xoa xoa một chút. Sở Ngư nhịn xuống xúc động muốn chửi thề, hít sâu một hơi: "Tạ Hi, đừng ép buộc ta."
Sắc mặt Tạ Hi bình tĩnh: "Sư huynh gạt ta, ta cũng lừa huynh. Sư huynh ép ta trở về, ta cũng ép huynh trở về, không phải hoà nhau sao? Ta thích sư huynh nên cũng không so đo mấy việc này, nhưng sư huynh luôn né tránh, lời nói hàm hồ. So với việc cứ như vậy mơ mơ màng màng mà đánh mất huynh một lần nữa, còn không bằng cường ngạnh một chút. Sư huynh, ta nói đúng không?"
Nói xong, Tạ Hi không chút để ý mà cởi áo trong, lộ ra đã bờ ngực cường tráng đầy vết thương trồng chéo, miệng vết thương đã khép lại phần nào nhưng vẫn còn vệt máu. Sở Ngư nhắm mắt, trong đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đinh".
Hệ thống đã an tĩnh nhiều năm bỗng lên tiếng: "Bởi vì ký chủ luôn tắt làn đạn ~ bình luận làn đạn đã vượt quá giới hạn ~ sau ba giây ~ làn đạn sẽ tự động hiện lên ~ ba ~ hai ~ một ~"
Sở Ngư hoảng sợ: "Mẹ nó, từ từ đã!"
Sau đó trước mắt liền bị bình luận bao phủ.
【Người đọc Như Nhất Thần: Đm, tiểu công thật bá đạo! ▼w▼ Mười năm rồi, đủ để ăn! +2】
【Người đọc Phốc Phốc: Quẹt thẻ xe buýt moah moah moah! +2】
【Người đọc Cửu: A, đánh rơi thẻ học sinh. +2】
【Người đọc Xin Lỗi Vì Quá OP: A, đánh rơi bằng lái xe. +2】
【 Người đọc Thu Thụ Hoa Bại: Đè mau, tiểu công! Đè mau! Ân ái với Đại sư huynh! Làm Đại sư huynh ba ngày không xuống giường được! +2】
【Người đọc Mơ Màng Hồ Đồ: Đcm, tôi nhớ rõ tiểu thuyết này hồi trước ở trang đầu, đã lưu về để đọc sau. Ai ngờ hôm nay lại thấy thể loại đã bị thay đổi! Mẹ nó, đám gay cay cả mắt! -2】
【Người đọc Như Nhất Thần: Phía trước xuất hiện thẳng nam! +0】
(Trên mạng, quản trị viên được gọi đùa là "tài xế xe buýt". Những người muốn quyền truy cập vào nhóm hoặc nội dung, tự gọi mình là "hành khách". Nên "quẹt thẻ" là đăng bình luận để "trả tiền" cho nội dung/quyền truy cập. Đánh rơi thẻ sinh viên v.v... là câu đùa. Đại khái là để lại nhận xét và yêu cầu thêm nội dung.)
......
WTF?!
Hệ thống ngươi muốn gây sự sao!
Sở Ngư thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Nỗ lực đi làm lơ đi làn đạn điên cuồng, híp mắt muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tạ Hi. Còn chưa thấy rõ y đamg vui hay giận, bên tai liền vang thanh âm thấp thấp.
"Xem ra là ta chưa đủ nỗ lực......Sư huynh một chút phản ứng cũng không có."
Sở Ngư âm thầm chửi những bình luận che trước mắt, ngay sau đó liền cảm thấy môi bị ngậm lấy. Hô hấp ấm áp gần trong gang tấc, tuy hắn không nhìn rõ biểu cảm của Tạ Hi, lại rất rõ ràng cảm nhận được cảm xúc từ nụ hôn vội vã cùng tàn nhẫn. Sở Ngư nghiêng đầu muốn né tránh, cằm lại bị gắt gao nắm lấy. Tạ Hi đè trên người hắn, hôn càng sâu, đầu lưỡi cường ngạnh cạy mở miệng Sở Ngư, quấn lấy lưỡi hắn.
Tay còn lại của Tạ Hi sờ khắp người hắn, xoa xoa eo, rồi chuyển dần xuống phía dưới.
Sở Ngư hít thở không thông, chóng mặt, hoa mắt.
Thân thể hắn dần dần có chút nóng lên, thậm chí sinh ra dục vọng.
Sở Ngư khóc không ra nước mắt: Sở Ngư. Sở Ngư, ngươi là thẳng nam. Bị một nam nhân đè không những không ghê tởm, mà còn......
Tạ Hi nhẹ nhàng lùi lại, khẽ cười ra tiếng: "Sư huynh, huynh có phản ứng."
Y nhẹ nhàng rút cây trâm trên tóc Sở Ngư ra, liếc mắt nhìn cây trâm một cái, nhịn không được cúi đầu hôn Sở Ngư, con ngươi lấp lánh: "Ta còn tưởng sư huynh chán ghét ta, cũng chán ghét cây trâm ta tặng, đã đem nó vứt đi rồi......Vừa nãy ta thấy kiếm tuệ trên Tầm Sanh, sư huynh kỳ thật không chán ghét ta, đúng không?"
"......"
Sở Ngư sa ngã, mặt vô cảm nhưng hô hấp lại dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt.
Tạ Hi ngồi dậy, cúi đầu nhìn Sở Ngư, trong mắt đầy ý cười. Y giơ tay nhẹ nhàng kéo xuống nửa vạt áo trong của hắn. Ngón tay lạnh lẽo vẫn còn dính vài vết máu lướt trên làm da bóng loáng, tinh tế.
Thấy vết máu trên tay mình, Tạ Hi đột nhiên giật mình. Như là nghĩ tới cái gì, y chậm rãi rút tay về, chậm rãi cúi xuống. Nửa bên mặt dán lên bờ ngực trần trụi của Sở Ngư, ôm chặt lấy eo hắn, như là định nằm trên người hắn ngủ.
Sở Ngư vốn dĩ vẫn còn giận dữ nhưng nhìn đến động tác này của y, lửa giận trong lòng liền giảm xuống một nửa, ngược lại, hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Xong rồi, sao lại thế này? Chẳng lẽ bởi vì đối tượng là nam chính, cho nên vô luận y làm cái gì Sở Ngư đều sẽ không thể thực sự nổi nóng?
Tạ Hi dựa trên ngực hắn, nghe tiếng nhịp tim của Sở Ngư. Y ngơ ngẩn mở to mắt, hốc mắt đỏ lên: "Sư huynh......Lúc ấy ta thật sự rất sợ. Mấy ngàn ngày đêm này ta đều hối hận, hối hận đến mức muốn chết đi. Nếu lúc ấy ta không rời đi, huynh cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy......May mắn là huynh đã trở về, nếu không lần này Lăng Khư mở ra, huynh không quay lại, ta không biết......ta sẽ làm gì nữa......"
Môi lưỡi Sở Ngư bị hôn đến tê dại, im lặng một lát, thấp giọng nói: "Ta không trách ngươi."
"Ta giết rất nhiều tu sĩ ma đạo......" Tạ Hi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói, "Sư huynh, ta vẫn nghĩ, giết sạch bọn chúng, nói không chừng huynh sẽ trở lại".
Cảm giác tê liệt trong cơ thể dần dần biến mất. Sở Ngư giật giật tay, miễn cưỡng vươn tay, xoa xoa tóc Tạ Hi.
"Sư huynh, huynh đã hứa với ta, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ta. Huynh nuốt lời, ta không thể tin tưởng huynh nữa......"
Mấy ngàn ngày đêm này, Tạ Hi vẫn luôn thống khổ. Điều duy nhất cho y một chút an ủi là túi thơm Sở Ngư tùy tay mua kia.
Hô hấp Tạ Hi dần dần đều, nhưng vẫn còn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sư huynh, trở về đi......"
......Ngủ, ngủ rồi?!
Sở Ngư nhìn sang làn đạn, quả nhiên bình luận đều là "Quần ta cũng đã cởi mà ngươi lại cho ta xem cái này?!". Hắn nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa, thấy nút tắt bình luận lần nữa xuất hiện liền vội vàng đem làn đạn đóng lại.
Cúi đầu nhìn nhìn Tạ Hi dựa vào ngực hắn ngủ đến thuần thục, Sở Ngư dở khóc dở cười một trận, bỗng dưng có chút khó chịu.
Đứa nhỏ này, cần gì phải vì một đóa cúc mà từ bỏ hậu cục muôn vàn sắc hoa......
Kẻ không tim không phổi Sở Ngư vẫn là không thể suy nghĩ tiếp. Sửng sốt một lúc, hắn xoay người đem Tạ Hi ấn lên giường. Tuy rằng Tạ Hi đã ngủ, tay vẫn chặt chẽ nắm lấy áo trong của hắn. Sở Ngư bất đắc dĩ, quỳ bên người Tạ Hi, duỗi tay kéo áo trong.
Cửa bỗng nhiên bị đá văng, "Đê đệ! Đệ trở về......"
Âm thanh dồn dập đột nhiên im bặt: "............"
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư không dám quay đầu lại.
Mẹ nó! Đùa nhau à!
Phía sau lưng dán vài ánh mắt cực nóng, phảng phất muốn đốt cháy hắn. Áo trong của Sở Ngư tuột đến một nửa, eo lưng lộ ra. Bị ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm, cởi hay không cởi? Nội tâm Sở Ngư như một cái vườn bách thú.
Rối rắm hồi lâu, Sở Ngư vẫn là không biết sợ mà cởi áo trong, phía sau tức khắc truyền âm thanh hít khí lạnh.
Thuận tay nhặt lên áo ngoài bị Tạ Hi ném đi, Sở Ngư ho khan một tiếng, quay đầu lại: "Sự tình không phải như mọi người nghĩ......"
Một người trần trụi nằm trên giường, sắc tái nhợt, nhu nhược. Một người vẻ mặt cứng đờ nhưng ửng đỏ, quần áo đã cởi đến một nửa. Còn có nghĩ như thế nào?
Sở Ngư rơi lệ đầy mặt: Thật sự, hắn mới là người bị cưỡng ép mà......
Mấy người ở cửa mấy người lại đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Ánh mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, quỷ dị đến cực điểm.
Trực giác Sở Ngư cảm thấy không ổn. Đang muốn mở miệng giãy giụa một chút, Tam sư đệ bỗng nhiên phản ứng lại, nhảy về phía trước "Phanh" một tiếng đóng cửa.
Lời nói đã miệng, Sở Ngư bị một tiếng "Phanh" này dọa câm nín. Sở Ngư ngốc một lát, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra gương đồng lấy được ở Lăng Khư. Mặt gương bóng loáng được lau chùi cẩn thận chiếu rõ ràng bộ dáng Sở Ngư lúc này.
Trâm cài bị kéo xuống, tóc đen như mực xoã lung tung, khóe mắt có chút đỏ ửng, trong mắt là một mảnh thủy quang. Bờ môi nhợt nhạt bị chà đạp đến có chút sưng, đỏ thắm như là bôi son môi. Nhìn xuống cũng thấy, trên hắn cổ rõ ràng có dấu hôn rất sâu.
Đơn giản mà nói, là vẻ mặt dục cầu bất mãn.
Sở Ngư thiếu chút thì ném gương.
Mẹ nó hình phản chiếu này không đúng!!! Hắn bị nam chính hại!!!
Sở Ngư thực sự muốn trốn trong phòng không ra. Hắn quay đầu nhìn Tạ Hi ngủ đến an ổn, gân xanh giật giật, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn xuống không được đi đắp cho Tạ Hi cái chăn, một lần nữa tìm bộ quần áo mặc vào, do dự một lát, đẩy cửa ra.
Lúc này trăng đã lên cao, quang hoa ngàn chuyển, một mảnh lạnh lẽo. Bàn đá ngoài sân là Sở Thanh, Lục Khinh An và Tam sư đệ ngồi theo một hàng. Không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
Được rồi, nhóm công chúa khống không có tới. Nếu tới, đội ngũ thẩm phán lại càng lớn mạnh.
=□=......Hắn thật muốn về trong phòng lắc nam chính tỉnh.
Tình tiết bị bắt gian trên giường, gian tình bại lộ, đối mặt với thẩm phán là chuyện gì đây? Cốt truyện đại thần đâu rồi?
Sở Ngư nuốt nước miếng, trên mặt duy trì biểu cảm cao quý lãnh diễm của nguyên chủ, nơm nớp lo sợ mà trở tay đóng lại cửa, run run rẩy rẩy đi đến bên cạnh Sở Thanh, khóe miệng giật giật: "......Đại ca."
Đệ khống biểu cảm thất hồn lạc phách, cực kỳ đáng sợ.
Đệ khống, huynh khống chế sắc mặt một chút được không......
Sở Thanh nghe được giọng Sở Ngư, lúc này mới hoàn hồn, nhưng một màn vừa rồi thật sự quá sốc. Giống như khi vừa nghe tin Sở Ngư khi trở về, chỉ thiếu chút kinh hỉ, nhiều một chút tức giận.
......Một chút?
Tất nhiên không có khả năng.
Sở Thanh giận tím mặt: "Đệ đệ! Sao lại thế này! Tên nhãi kia có ép đệ làm cái gì không?! Y có phải......Thực hiện được rồi không?"
Cái gì không nên sờ đều đã sờ, nơi không được hôn trên cơ thể cũng đã hôn. Cùng chung chăn gối nhiều năm, ở trong ảo cảnh tam bái thành thân, chỉ còn cúc hoa là chưa thất thủ.
Sở Ngư nhìn biểu cảm sắp hỏng của Sở Thanh, không dám nói. Tam sư đệ ngồi xổm một bên, nhịn không được yếu ớt mở miệng: "Sở đại công tử, cái kia, mới vừa rồi là Đại sư huynh ở trên......"
Sở Thanh ném qua ánh mắt lạnh buốt hình viên đạn: "Câm miệng."
Tam sư đệ run run rẩy rẩy ngồi xổm một bên câm miệng.
Sở Thanh lau nước ở khóe mắt, mang vẻ mặt: Cá nhỏ nhà ta bị mèo ăn mất, cải trắng nhà ta bị chó gặm, đệ đệ nhà ta bị một kẻ rắp tâm bất lương cướp đi......
Sở Ngư không đành lòng nhìn, không có cách biện giải, chỉ có thể nhìn về phía Lục Khinh An có biểu hiện đến tỉnh táo nhất, "Sư tôn, con......"
Lục Khinh An đè đè tay, trầm ổn nói: "Ta đều biết."
Sở Ngư gần như bật khóc. Nhưng hắn cao hứng chưa được bao lâu, Lục Khinh An liền lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là Hi nhi vẫn còn bị thương, lần sau không nên nóng vội như vậy."
Aaaaaahhhh!!!
Sư tôn! Đại ca! Tam sư đệ! Nghe ta nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...