Đợi một lát, Sở Ngư lại có chút mệt mỏi.
Rốt cuộc vận chuyển linh lực suốt ba tháng vẫn rất tổn hại căn cơ. Hắn thường dễ dàng mệt mỏi, thân thể nhiều lúc còn cưỡng ép nghỉ ngơi.
Hắn vừa nhắm mắt một lát thì cổ tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Sở Ngư lập tức bừng tỉnh, theo bản năng mà bấm tay niệm thần chú nhưng vừa quay đầu lại thấy là Sở Thanh.
"Đệ đệ, sao tình trạng cơ thể lại xấu như thế này?" Sở Thanh nhăn mày, sắc mặt có chút khó coi, giận dữ nói, "Ai hại đệ?"
Là ta tự hại......
Sở Ngư đương nhiên sẽ không nói ra chân tướng, ngượng ngùng nói: "Lúc tu luyện có chút nóng nảy, dẫn đến tai nạn nhỏ."
Nói rồi định rút tay về nhưng lại bị Sở Thanh mang khuôn mặt trầm ổn mà giữ chặt cổ tay. Trong nháy mắt tiếp theo, một cỗ linh lực ấm áp chậm rãi tràn vào cơ thể Sở Ngư, bổ khuyết cho linh mạch cạn khô của hắn.
Sở Ngư chấn động: "Đại ca!"
Vận chuyển linh lực có thuộc tính bất đồng cực kỳ phiền toái, đặc biệt là linh lực nước với lửa tương khắc nhau như này.
Người vận chuyển linh lực phải thả lỏng phòng ngự linh mạch của mình, đem linh lực trấn an rồi chuyển vào trong cơ thể đối phương. Nếu đối phương có bất kì ý đồ ác độc nào sẽ nhân cơ hội này đem linh lực của người kia bắn ngược trở về. Một khi linh lực bị bắn ngược lại, người truyền linh lực sẽ không thể đề phòng, dẫn đến linh lực trì trệ, hoặc tẩu hỏa nhập ma, hoặc linh mạch tàn phế. Đáng sợ nhất chính là người vận chuyển linh lực có thể nổ tan xác mà chết.
Bất quá, đối với người tu chân mà nói, linh mạch tàn phế cùng nổ tan xác không khác nhau lắm.
Sở Thanh có thể tín nhiệm Sở Ngư như vậy, thật sự là làm Sở Ngư khiếp sợ.
Hắn vốn chọn lúc Tạ Hi ngủ để vận chuyển linh lực cũng là vì sợ đứa trẻ này khi đó oán khí tràn ngập sẽ bắn ngược linh lực của hắn.
Tạ Hi nghiêng đầu sang, nhìn thấy Sở Thanh nắm chặt cổ tay Sở Ngư, sắc mặt hơi đổi. Nhìn chằm chằm hai người da thịt tiếp xúc, ánh mắt có chút bốc hỏa.
Từ khi thay đổi tới nay, Sở Ngư đối xử với y tốt nhất. Cha mẹ Tạ Hi mất tích khi y còn nhỏ, khiến y trôi giạt khắp nơi, may mắn được Lục Khinh An nhặt về, lại bị ngược đãi ba năm. Cho nên y hiện tại cực kỳ coi trọng Sở Ngư, cảm thấy Sở Ngư chỉ nên là của mình.
Nhưng nghĩ đến Sở Ngư hiện giờ thân thể yếu ớt là bởi vì mình, Tạ Hi sắc mặt trở nên khó coi, chậm rãi cúi đầu, mím môi không nói.
Sở Ngư thấy sắc mặt Tạ Hi không tốt, có chút tò mò mà vươn tay, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của y: "Sư đệ, làm sao vậy? Đột nhiên trông không vui?"
Tạ Hi đầu rũ đến càng thấp.
=□= loại biểu cảm như chó con bị đạp là sao đây? Xảy ra chuyện gì?
Nam chính ngươi đừng không vui mà!
Sở Ngư kinh hồn táng đảm, vắt hết óc mới nghĩ ra tuyệt chiêu để dỗ tiểu hài tử: "Sư đệ, muốn mua gì không? Chờ lát nữa nhìn trúng thứ gì có thể nói với sư huynh, sư huynh mua cho ngươi."
Dù sao Sở Ngư cũng có tiền.
Đúng vậy, rất nhiều tiền.
Nhẫn trữ vật trên tay hắn chính là cực phẩm, dung lượng cực đại, phỏng chừng đem cả Viễn Trần phong cất vào vẫn sẽ còn chỗ trống để chứa những thứ khác.
Trong nhẫn có một núi linh thạch cùng các loại đồ vật thượng phẩm trung phẩm hạ phẩm; bùa chú một tá, còn trống hay đã vẽ đều có; Tiên Khí hạ phẩm trung phẩm cùng bình lớn bình nhỏ các loại đan dược chất đống; bên cạnh còn có một kệ sách chứa đầy công pháp, tâm pháp tu luyện của ngũ hành thoạt nhìn đều có đủ.
Còn chưa nói đến các loại pháp bảo trong đó, chỉ từng đấy đã đủ làm Sở Ngư phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Sở Ngư cảm thấy bản thân chính là một cao phú soái! Tài! Đại! Khí! Thô!
Rốt cuộc ai có cheat? Là hắn hay nam chính!?
Dù không ôm đùi nam chính, chỉ cần hắn không tìm đường chết thì vẫn có thể sống thật thoải mái.
Đương nhiên, đùi vẫn phải ôm, rốt cuộc ai biết về sau có xảy ra biến cố gì không.
Tiểu thiếu niên cắn môi, do dự một chút, gật đầu. Đôi mắt như hàm chứa sương mù mênh mông nhìn chằm chằm Sở Ngư: "Về sau ta sẽ trả lại sư huynh."
Sở Ngư mỉm cười, cũng không từ chối.
Một lần chuyển vận quá nhiều linh lực cũng không tốt. Tuy rằng Sở Thanh hận không thể đem toàn bộ linh lực của mình chuyển cho Sở Ngư, khi chạm đến giới hạn hắn vẫn phải thu tay lại.
Sở Thanh nhíu mày thở dài, khuôn mặt tuấn lãng có chút ảm đạm, bộ dáng thực buồn sầu: "Đệ đệ, vốn dĩ ta đã rất phản đối việc đệ một mình rời khỏi Lạc Phong Cốc...... Trở về đi, đại ca không du lịch nữa, về nhà bồi đệ."
Sở Ngư thiếu chút nữa nghẹn: "...... Đại ca, đệ đã không còn nhỏ. Huynh trong tương lai sẽ thừa kế vị trí gia chủ, du lịch là cần thiết, không thể nói là bỏ như thế."
Sở Thanh ghét bỏ mà vẫy tay: "Cái gì mà gia chủ, đệ đệ muốn cái gì, ta đều mang cho đệ."
Sở Ngư cảm thấy không thể tiếp tục làm tình hình đi xuống: "Về sau đệ sẽ chú ý cơ thể, nhưng đại ca huynh mà còn nói như vậy, đệ sẽ không để ý tới huynh nữa."
Nói xong lặng lẽ nổi da gà.
Như này chẳng khác gì một thiếu nữ đang giận dỗi nói "Không để ý ngươi nữa!".
Sở đệ khống tức khắc kinh hãi: "Không, đệ đệ đừng không để ý tới ta, đại ca chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!"
Dừng một chút, Sở Thanh nhíu mày bắt đầu thấp giọng huấn đạo Sở Ngư, cái gì mà "Tu luyện không được nóng vội, hết thảy phải thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng ép chính mình, nếu không về sau dễ tẩu hỏa nhập ma......" Blah blah blah.
"Bên cạnh lãnh thổ của Sở gia là Phó gia, có một vị tên là Phó Lam Tuyết. Bởi vì nóng vội khi tu luyện dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, mất không chế mà chém chết người thân. Sau này hắn hối hận thống khổ mà nhảy vực. Nghĩ mà thấy sợ hãi. Đệ đệ, đệ phải học hỏi từ câu chuyện này, không được thiếu cẩn thận như vậy nữa." Sở Ngư cùng Tạ Hi nghe đến nhập tâm, sau đó hội đấu giá bắt đầu.
Một vài tu sĩ ngồi phía trước cũng nghiêm túc nghe Sở Thanh kể chuyện xưa, thấy hội đấu giá mở màn, vội vàng quay đầu lại hướng Sở Thanh, nói: "Vị đạo hữu này, kết thúc phiên đấu giá lại tiếp tục kể chuyện đi."
Tu sĩ đó suy nghĩ một chút, tán thưởng nói: "Đạo hữu rất biết kể chuyện, xuất sắc, xuất sắc."
Sở Thanh ủy khuất.
Hắn vốn ít nói. Chỉ là sợ đệ đệ tẩu hỏa nhập ma, nên mới dụng tâm mà nói nhiều một chút, còn lấy vài gia tộc tu chân làm ví dụ, không nghĩ tới những người xung quanh đều ghé vào nghe hắn kể chuyện......
Một nam tử trung niên bước lên đài đấu giá, trong tay cầm một cây búa nhỏ, nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói: "Hoan nghênh các vị đạo hữu đã đến, tại hạ cũng không dong dài, trực tiếp bắt đầu!"
Dứt lời, đem ra món đồ đấu giá đầu tiên.
Sở Ngư ngước mắt nhìn thấy.
Một kiện bảo y trung phẩm.
Loại đồ vật này nhẫn trữ vật của hắn đựng nhiều đến đếm không xuể. Y phục hắn đang mặc chính là Thượng Phẩm Tiên Khí, kiếm bình thường căn bản không thể đâm thủng, thượng phẩm tiên kiếm cũng phải cắt vài nhát mới rách.
Sở Ngư đang ngồi trên cả một núi vàng, không hứng thú mà thu hồi ánh mắt, cúi đầu trêu chọc nam chính một chút.
"Sư đệ, ngươi thích sư huynh không?"
Tạ Hi ánh mắt sáng lấp lánh, ngửa đầu nhìn chằm chằm Sở Ngư, như là cả thế giới chỉ có một người được y để vào mắt: "Thích."
"Sau này có bảo vệ sư huynh không?"
Tiểu thiếu niên nắm tay: " Ta sẽ!"
"Nếu sư huynh bị người khác khi dễ thì làm sao bây giờ?"
Trên mặt tiểu thiếu niên chợt lóe lệ khí, không trả lời. Sở Thanh bên cạnh buồn bã nói: "Đệ đệ, vì sao lại không hỏi ta...... Đại ca thích ngươi, sẽ bảo vệ ngươi, ai khi dễ ngươi ta liền khi dễ lại người đó......"
Những tu sĩ ngồi phía trước quay đầu lại, đồng thời "suỵt" một tiếng.
Bị bắt im lặng tận hai lần, Sở Thanh sắc mặt có chút buồn bực.
Sở Ngư không nhịn được cười, đôi mắt cong cong, cười đến cực kỳ đẹp. Tạ Hi nhìn gương mặt tươi cười của Sở Ngư rồi thu hồi ánh mắt, ở trong lòng yên lặng trả lời câu hỏi kia.
Ai dám khi dễ sư huynh, giết.
Mấy thứ đồ mở màn đều bình thường như nhau nhưng cũng khiến vài người tranh đến đỏ mặt. Đến khi Tinh Viêm thảo được đấu giá, Sở Ngư tinh thần rung lên, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nhánh thảo được trưng bày trên đài.
Tinh Viêm thảo...... Quả nhiên chỉ là loại cỏ thường.
Thoạt nhìn không khác gì cỏ dại mọc đầy ngoài kia......
Sở Ngư nhớ trong sách cổ có miêu tả "Tinh Viêm thảo toả tinh quang rực rỡ, sáng chói như lửa". Sắc mặt hắn không khỏi tối sầm, quay đầu nhìn về phía Sở Thanh: "Đại ca......"
Sở Thanh sắc mặt nguyên bản còn có chút u oán, nghe Sở Ngư hỏi tinh thần liền phấn chấn lên, ôn thanh giải thích: "Tinh viêm thảo bình thường chính là như vậy, chỉ khi có yêu thú tiếp cận mới toả tinh quang rực rỡ, sáng chói như lửa."
Hắn mới vừa giải thích xong, nam tử trung niên trên đài liền giới thiệu: "Đây là một gốc Tinh Viêm thảo 50 năm tuổi, lấy từ một lăng mộ cổ. Các vị đạo hữu hẳn là đều biết tác dụng của Tinh Viêm thảo, tại hạ liền không nhiều lời giải thích."
Nói xong, quả nhiên lập tức liền có người đưa ra nghi vấn như Sở Ngư vừa rồi.
Nam tử trung niên không nói gì, sai người từ phía sau dắt ra một con khỉ. Con khỉ vừa nhìn thấy Tinh Viêm thảo, lập tức hưng phấn, lông trên người đột nhiên dựng đứng. Như là cực kỳ kích động, đôi mắt nó trở nên đỏ tươi.
Nam tử trung niên một tay nắm vây yêu tác, nói: "Chư vị đạo hữu thỉnh xem."
Nhánh cỏ thoạt nhìn bình thường kia đột nhiên biến sắc, từ màu xanh lục nháy mắt biến thành màu xanh đậm như trời đêm, tràn ra tinh quang, thật sự là tinh quang rực rỡ.
Nam tử trung niên hơi thả lỏng tay, con khỉ kia bước lại gần một bước, nhánh thảo xanh đậm đột nhiên tản mát ra một tầng ánh sáng đỏ diễm lệ. Tuy ánh đỏ chói rọi xung quang, lại không khiến người ta cảm thấy không khoẻ.
Người bên dưới truyền đến từng trận kinh ngạc cảm thán. Nam tử trung niên thấy hiệu quả đạt được, đắc ý mà cười cười, sai người đem con khỉ kéo đi rồi nói: "Chư vị cũng đã thấy. Hiện tại sẽ bắt đầu đấu giá Tinh Viêm thảo, giá khỏi điểm một ngàn khối linh thạch hạ phẩm. Mỗi lần tăng giá từ hai mươi khối linh thạch hạ phẩm trở lên."
Khắp nơi quỷ dị trầm mặc.
Tinh viêm thảo tuy rằng thần kỳ nhưng không thể giúp tăng tu vi, càng không thể rèn Tiên Khí. Ngoài việc dụ tới mấy yêu thú cấp thấp, Tinh Viêm thảo 50 năm tuổi không còn công dụng nào khác.
Vì một thứ như vậy tiêu một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, đầu óc phải có vấn đề mới làm vậy.
Nam tử trung niên trong lòng thầm mắng một tiếng, đang muốn tuyên bố bỏ qua, một kẻ đầu óc có vấn đề lại lên tiếng: "Một khối linh thạch trung phẩm."
Một khối linh thạch trung phẩm có thể tính bằng một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, thậm chí còn nhiều hơn một ít.
Coi tiền như rác!
Nam tử trung niên vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi ba tiếng, xác nhận không có lầm, dứt khoát tuyên bố kết thúc đấu giá Tinh Viêm thảo.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra.
Hết thảy đều thuận lợi. Tuy rằng đại gia không sợ đấu giá, nhưng Sở Ngư thật sự không thích cái cảm giác cạnh tranh này.
Mục địch chuyến đi này đã đạt được, chỉ cần lát nữa đi đưa linh thạch lấy Tinh Viêm thảo là xong. Sở Ngư thả lỏng dựa vào ghế, thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Tạ Hi: "Không nhìn trúng thứ gì sao?"
Tạ Hi lắc đầu.
Trong lúc ngồi chờ phiên đấu giá kết thúc, một đồ vật khá thô sơ được đem lên sân khấu. Đó là một cây trâm, ở đầu khắc hình hoa mai. Tuy rằng tạo hình không tinh xảo nhưng từ thân cây trâm lại phảng phất tràn ra ánh sáng màu lam như ánh sao, rực rỡ lấp lánh, cực kỳ đẹp.
"Đây là một tiên trâm trung phẩm, tên là Ánh Sao, có thể định thần, đối với tu sĩ nóng lòng tu luyện nhanh chóng rất hữu dụng. Giá khởi điềm là một trăm khối linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá từ mười khối linh thạch trung phẩm trở lên."
Sở Ngư khó có được hứng thú mà liếc mắt một cái.
Không nghĩ tới còn có loại thứ tốt như này. Tiên Khí để đeo trên đầu, đặc biệt là Tiên Khí trung phẩm cực kỳ hiếm. Kể cả loại giàu nứt đố đổ vách như Sở Ngư cũng chỉ có vài loại trang sức hạ phẩm trong nhẫn. Phát quan bạch ngọc trên đầu hắn cũng chỉ là một Tiên Khí hạ phẩm.
Cân nhắc một chút, Sở Ngư không dám lên tiếng.
Hắn nhớ tới, cây trâm Ánh Sao này...... không phải là vật mà tiểu loli kia, (một trong số) vợ của nam chính tặng cho nam chính làm tín vật định tình sao?
Sau này còn giúp nam chính tẩu hỏa nhập ma tỉnh lại từ ảo cảnh.
Đồ của nam chính tuyệt đối không được chạm vào.
Sở Ngư lập tức đè xuống ý muốn tham gia đấu giá của Sở Thanh, trong lòng cảm khái: Đại ca, bảo vật tuy rằng không tồi, nhưng thân là pháo hôi, chúng ta phải tích mệnh......
Hắn vừa mới nghĩ, ngay sau đó hai giọng nói non nớt thanh thúy đồng thời vang lên:
"Một trăm khối linh thạch trung phẩm!"
"Một trăm khối linh thạch trung phẩm!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...