Nam Chính Mau Tới Đây


Tiêu Lăng Huyền im lặng, hắn tránh đi ánh mắt đau lòng của thiếu nữ, so với thương hại, hắn thà nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ, thậm chí ghét bỏ của cô còn hơn.

“Em nói lời giữ lời, sẽ luôn chăm sóc anh cho đến khi chân anh hoàn toàn khôi phục.

Nhưng mà… Em, em không thể gả cho anh…”
Thiếu nữ nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn, nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt còn đẫm nước mắt hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí để nói ra.

Tiêu Lăng Huyền không đoán được cô sẽ trả lời như vậy, miệng nhanh hơn não hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Quân Nghiên ngập ngừng một lúc lâu, sau đó mới tìm được từ thích hợp, nói: “Bởi vì chúng ta hiện giờ vẫn còn nhỏ, hơn nữa kết hôn cũng phải hỏi ý kiến ba mẹ, em không muốn khiến ba mẹ đau lòng.


Nói xong, không đợi Tiêu Lăng Huyền trả lời, lại bảo đảm, “Nhưng anh yên tâm, em nói được thì chắc chắn sẽ làm được.

Chị em không muốn chăm sóc anh, em là em gái sẽ thay chị ấy chăm sóc anh cả đời.

Anh đừng đau lòng quá, cuộc sống vẫn còn nhiều chuyện tốt đẹp, tuy mất đi nhiều nhưng anh cũng sẽ có được rất nhiều, tin em, mọi chuyện sẽ không tồi tệ như vậy.



Thiếu nữ không phải để ý tới chuyện bán nửa đời sau của mình, ngược lại lo lắng hắn cảm thấy khổ sở vì chuyện sau này sẽ tàn tật, cô không biết đời người sẽ dài bao nhiêu mà dễ dàng cho hắn một lời hứa.

Nhìn đôi mắt trong suốt của cô, Tiêu Lăng Huyền thừa nhận, trong nháy mắt bản thân hắn đã rung động.

“Ừ.

” Lòng Tiêu Lăng Huyền có chút hoảng loạn, hắn dời tầm mắt sang chỗ khác, không dám nhìn cô, trong lòng dâng lên vô số cảm giác xa lạ.

“Xin lỗi vì đã khiến anh phải chịu nhiều tổn thương… Tuy em không thể giúp chân anh hồi phục, nhưng em bảo đảm chắc chắn em sẽ chăm sóc anh thật tốt…” Quân Nghiên vừa nói vừa khóc nức nở, nhìn còn khổ sở hơn người bị gãy chân là Tiêu Lăng Huyền.

“Tôi biết rồi, em đừng khóc nữa, mau lau nước mắt đi.


Tiêu Lăng Huyền bất đắc dĩ nói, hắn đang định duỗi tay lau nước mắt cho Tống Quân Nghiên nhưng lại chợt nhớ ra tay mình đang bị quấn băng gạc kín mít, đành phải để cô tự lau nước mắt.

Từ nhỏ tính cách hắn đã lãnh đạm, không thích thân cận với người khác, cũng không biết an ủi người khác, chỉ khô cằn nói vài câu ‘đừng khóc’, ‘lau nước mắt’.


Một lát sau Tống Quân Nghiên mới thút tha thút thít ngừng khóc.

Rõ ràng hắn mới là người bị thương, nhưng lại còn phải an ủi cô, Tiêu Lăng Huyền thở dài, trong lòng không biết vì sao cảm thấy có chút ngọt ngào.

---
Tiêu Lăng Huyền nằm trên giường bệnh khoảng nửa tháng mới miễn cưỡng có thể ngồi trên xe lăn, ban ngày đôi lúc có thể ra ngoài hít thở không khí, không cần mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh.

Mà một tháng này, mỗi ngày Quân Nghiên đều cần mẫn đội gió đội mưa đến bệnh viện, nếu đi học thì buổi tối tới, ngày nghỉ thì sẽ ở lại bệnh viện với Tiêu Lăng Huyền cả ngày, hắn cũng dần quen có cô bầu bạn, đôi lúc cô tới chậm Tiêu Lăng Huyền còn giận dỗi nói hai câu.

Trước khi bị tai nạn, quan hệ của Tống Quân Nghiên và Tiêu Lăng Huyền chỉ có thể gọi là quen biết, nhưng không thân, dù sao Tiêu Lăng Huyền cũng là đóa hoa lạnh lùng nổi tiếng trong trường, ngoại trừ Tống Mộc Thanh thì không thích tiếp xúc với ai nữa.

Sau khi tiếp xúc với Tiêu Lăng Huyền, Quân nghiên cảm thấy hắn cũng không khó ở chung như những người khác nói.

Hôm nay Quân nghiên được nghỉ học, theo thường lệ cô về nhà thu dọn đồ, sau đó đưa cơm cho Tiêu Lăng Huyền.

Lúc đang chuẩn bị đi bệnh viện thăm Tiêu Lăng Huyền thì…
“Chờ đã!”
Tống Quân Nghiên đang muốn ra ngoài thì bị Tống Mộc Thanh gọi lại.

Nhịn một tháng, cuối cùng cô ta cũng không chịu được nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui