Nam Chính Mau Tới Đây
Quân Nghiên thất hồn lạc phách trở lại bên cạnh Tiêu Lăng Huyền, để chai nước và khăn lông sang một bên, ngồi một chỗ ôm đầu gối ngơ ngẩn.
“Sao thế?” Tiêu Lăng Huyền dù biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi người Quân Nghiên, khi nhìn thấy cô bị Tống Mộc Thanh giành trước một bước, Tiêu thiếu gia suýt nữa đã cười ra tiếng, tâm trạng ủ dột cũng sáng ngời trong nháy mắt.
Không ngờ Tống Mộc Thanh cũng có một ngày có tác dụng tốt.
“Không có gì! ” Quân Nghiên không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có thể đẩy anh về phòng học không? Anh cảm thấy có chút không thoải mái.
” Tiêu Lăng Huyền đột nhiên nói.
“Sao thế? Anh cảm thấy khó chịu ở đâu? Miệng vết thương có đau không?”
Quân Nghiên đang đắm chìm trong khổ sở vừa nghe thấy Tiêu Lăng Huyền không thoải mái lập tức bị dời sự chú ý, cô nhìn hắn đầy lo lắng, muốn sờ chân Tiêu Lăng Huyền, nhưng tay duỗi ra một nửa lại thu lại, có vẻ như đang băn khoăn điều gì đó.
Mỗi lần nhìn thấy thái độ này của Quân Nghiên với mình, trong lòng Tiêu Lăng Huyền cảm thấy có chút buồn cười, thiếu nữ chỉ cần làm vài động tác đơn giản đã khiến lòng hắn vừa mềm vừa ngọt như đang ngâm trong vại mật.
Cô càng như thế, hắn càng muốn có được cô.
“Chân anh không sao, miệng vết thương đã sớm liền lại rồi, chỉ là vẫn không có cảm giác mà thôi.
” Tiêu Lăng Huyền trấn an Quân Nghiên.
Chân của hắn bác sĩ đã nói thần kinh ở chân đã bị tổn thương nghiêm trọng, căn bản không thể khôi phục.
Hắn đã sớm không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chờ đợi của Quân Nghiên đứng ở vạch đích của đường chạy, hắn thế mà ảo tưởng có một ngày chân hắn sẽ được chữa khỏi?
Tiêu Lăng Huyền càng nói nhẹ nhàng, Quân Nghiên càng cảm thấy hắn đang cố tỏ ra kiên cường, cô không dám hỏi nhiều, sợ chạm vào nỗi đau của hắn.
Tống Quân Nghiên đứng lên, đi ra phía sau xe lăn, đẩy Tiêu Lăng Huyền về khu lớp học.
Vì chuyện vừa rồi, Quân Nghiên có chút không vui, yên lặng đẩy Tiêu Lăng Huyền đi dưới bóng cây râm mát trên đường đi.
Phần lớn học sinh đều đang tập trung ở sân thể dục, bên khu lớp học có rất ít học sinh, trong không gian yên tĩnh truyền đến thanh âm ở sân thể dục, xe lăn di chuyển đè lên lá cây trên đường phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.
Đột nhiên một bàn tay to lớn ấm áp bao phủ lên tay Quân Nghiên, cô giật mình vội muốn buông xe lăn ra, nhưng bàn tay kia lại nắm tay cô càng chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...