“Nghiên Nghiên, anh đã nói rồi, vì không muốn em phải chịu ấm ức nên anh mới làm thế.
Chú Tống định đem tất cả cổ phần của Tống thị cho Tống Mộc Thanh, không hề quan tâm đến mẹ con em, anh chỉ muốn giúp em có được thứ em nên có, đừng nghĩ nhiều được không? Trái tim của anh vẫn luôn thuộc về em, không ai có thể cướp đi được, đừng giận dỗi những chuyện nhỏ nhặt này với anh nữa!”
Nhậm Hạo Phàm tỏ vẻ mình làm tất cả là vì Quân Nghiên, nếu cô nghi ngờ hắn ta thì đó là do cô không biết điều.
“Nhưng...!em không để bụng những thứ đó, hơn nữa bọn em là người một nhà, chị sẽ không hại em, vì sao chúng ta phải đi tranh cướp những vật ngoài thân đó chứ? Cũng không phải em không có tiền, nếu anh thích em, chúng ta ở bên nhau không tốt sao?”
Trong mắt Quân Nghiên còn đọng lại nước mắt, cô lôi kéo tay Nhậm Hạo Phàm, tha thiết nhìn hắn ta.
“Nghiên Nghiên, không phải anh không muốn, em biết anh yêu em nhường nào mà, anh không muốn em phải chịu ấm ức.
Tuy chuyện này không nên để một người ngoài như anh xen vào, nhưng anh không nhịn được khi thấy ba em đã bất công đến mức này! Nếu em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy xét đến mẹ em chứ?”
Nhậm Hạo Phàm thấy không thuyết phục được Quân Nghiên, lại lấy mẹ Tống ra làm mồi dẫn, hắn ta biết cô sợ nhất là thấy mẹ mình đau khổ.
Tống Quân Nghiên dễ mềm lòng, Nhậm Hạo Phàm lại biết ăn nói, trắng cũng có thể bị hắn ta nói thành đen, cô tất nhiên không phải đối thủ của hắn ta, thường xuyên bị hắn ta dùng vài câu lấp liếm cho qua chuyện.
Nhậm Hạo Phàm tưởng lần này cũng có thể giống như những lần trước, nhưng không ngờ, Tống Quân Nghiên hôm nay lại khó chơi hơn thường ngày.
Cô nghe xong lời Nhậm Hạo Phàm nói, vừa thất vọng vừa khổ sở lắc đầu.
“Em chỉ muốn ở bên anh, có tiền hay không cũng không quan trọng, anh làm như vậy không chỉ tổn thương em, mà còn khiến chị bị tổn thương.
Nếu sau khi chị em biết sự thật, chị ấy sẽ rất đau lòng, dù thế nào đi nữa thì chị cũng là người vô tội, nếu mẹ biết em đối xử với chị gái của mình như thế sẽ rất thất vọng về em.
Em không muốn tổn thương bất cứ ai, nếu như nhất định phải làm vậy, em thà tổn thương bản thân mình!”
“...”
Quả nhiên, hoàn toàn là dáng vẻ của một thánh mẫu.
“Nghiên Nghiên...”
Nhậm Hạo Phàm thích sự đơn thuần lương thiện này của Quân Nghiên, nếu hắn ta không thích cô thì mọi chuyện sẽ không phức tạp đến thế, nhưng trong phần yêu thích này rốt cuộc có bao nhiêu thuần túy, có bao nhiêu lợi ích thì chỉ có mình hắn ta biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...