Nam Chính Mau Tới Đây
Bạn học trong lớp vô cùng hưng phấn, nhưng ngại vì sự có mặt của Tiêu Lăng Huyền nên không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành trộm lấy điện thoại nhắn tin cho bạn bè chia sẻ tin tức mà mình mới hóng được, nhân vật chính đã đáp lại luôn rồi, tin đồn được chứng thực đó!
Khi Quân Nghiên trở lại lớp học, cô cảm giác ánh mắt của các bạn học trong lớp không bình thường, đặc biệt là khi cô ngồi vào cạnh Tiêu Lăng Huyền, bọn họ cũng nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Mọi người bị sao thế?” Quân Nghiên cúi đầu nhỏ giọng hỏi Tiêu Lăng Huyền, vì để thuận tiện cho việc học bổ túc nên cô chủ nhiệm đã cố ý xếp cô ngồi cạnh Tiêu Lăng Huyền.
“Không biết, chắc hôm nay gió lớn quá, mắt bọn họ không thoải mái.
”
Tiêu Lăng Huyền nghiêm túc đáp, trong lòng lại vô cùng vừa lòng với kết quả này.
Quân Nghiên tuy vẫn cảm thấy hơi kỳ quái nhưng hỏi cũng không ai trả lời, bạn học đều dùng ánh mắt ái muội nhìn cô, trong đó có cả Phương Điềm.
Hỏi không được nguyên nhân nên Quân Nghiên cũng đành thôi.
Vì có Tiêu Lăng Huyền quạt gió thêm củi, chuyện hắn và Tống Quân Nghiên ở bên nhau chỉ trong một buổi trưa liền truyền khắp trường, tai tiếng này còn ồn ào hơn chuyện của Tống Mộc Thanh và Nhậm Hạo Phàm.
Buổi chiều sau khi tan học, Quân Nghiên và Tiêu Lăng Huyền như thường lệ sẽ đến nhà hắn cùng làm bài tập, nhưng vừa tan học không biết cô đã chạy đi đâu.
Chờ đến khi các bạn học đã sắp về hết nhưng vẫn không thấy Quân Nghiên trở lại, Tiêu Lăng Huyền đợt một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được di chuyển xe lăn tìm một vòng trên tầng 3 nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô.
Nghe nói Quân Nghiên bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng, Tiêu Lăng Huyền chuẩn bị lên văn phòng giáo viên, khi đi qua cầu thang, hắn mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
Từ sau khi phải ngồi xe lăn, Tiêu Lăng Huyền chưa từng đi cầu thang, sau khi nghe thấy giọng nói, hắn di chuyển xe lăn đến gần cầu thang.
Giữa cầu thang tầng hai có hai người đang đứng, một người là Nhậm Hạo Phàm, người còn lại là Tống Quân Nghiên mà hắn đang muốn đi tìm.
Nhìn cảnh tượng hai người này đứng chung một chỗ, ánh mắt Tiêu Lăng Huyền trầm xuống, trong lòng bỗng hiện lên vài suy đoán.
Có lẽ hai người cho rằng lúc này sẽ không có ai qua đây nên cũng không hạ giọng khi nói chuyện, Tiêu Lăng Huyền đều nghe rõ từng câu từng chữ mà bọn họ nói.
“Vì sao em lại không hiểu cho anh? Em có biết khi nghe người khác nói em và Tiêu Lăng Huyền ở bên nhau anh đau lòng thế nào không?”
Cho dù còn cách một khoảng nhưng Tiêu Lăng Huyền vẫn nhìn thấy rõ ràng biểu tình đau đớn trên mặt Nhậm Hạo Phàm.
Hai người hiển nhiên không phải đang nói chuyện trong vui vẻ.
“Chuyện giữa em và Tiêu Lăng Huyền là do người khác đồn đãi lung tung, nhưng chuyện của anh và chị em lại là thật, từ trước đến nay anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của em.
”
Giọng nói mang theo nức nở của Quân Nghiên vang lên, nghe cực kỳ ấm ức, nhưng lại không muốn nhún nhường nửa bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...