Thiếu nữ thấp thỏm nhỏ giọng hỏi, “Anh không thích ăn cháo sao?”
Cô không biết suy nghĩ trong lòng thiếu niên, cứ tưởng hắn cố ý bắt nạt mình, tay cầm muỗng cháo hơi run rẩy.
Tiêu Lăng Huyền lúc này mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh.
“Tôi không động đậy được, em cách xa quá, tôi không ăn được.
”
“Xin lỗi… Để em đưa muỗng tới gần hơn.
” Quân Nghiên vội vàng đến gần giường bệnh hơn, cúi người để muỗng cháo vào bên miệng Tiêu Lăng Huyền.
Thiếu nữ tiến gần hơn, mùi sữa thoang thoảng bay vào mũi Tiêu Lăng Huyền, hắn bị mùi hương trên người thiếu nữ làm miệng đắng lưỡi khô, cả người cũng thấy hơi nóng, hắn tự an ủi bản thân mình, là do bị bó quá nhiều băng gạc nên mới nóng.
Tiêu Lăng Huyền há miệng ăn một miếng cháo, Quân Nghiên bón cho hắn từng muỗng, không khí trong phòng vừa yên tĩnh vừa ấm áp, chỉ là sự yên bình này rất nhanh đã bị phá vỡ.
“A Huyền!”
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, một bóng người hấp tấp chạy vào, nhìn thấy Quân Nghiên đang bón cháo cho Tiêu Lăng Huyền, lập tức xông lên, cướp lấy chén cháo trong tay cô, quát lên.
“Tống Quân Nghiên! Cô cho anh ấy ăn cái gì?!”
“A! Nóng quá!”
Chén cháo trong tay Quân Nghiên đột nhiên bị cướp mất, hơn nửa chén cháo vì lực kéo mà đổ lên tay cô.
Tuy đã múc cháo ra một lúc lâu nhưng vẫn còn hơi nóng, cảm giác đau đớn khi bị bỏng làm vành mắt Quân Nghiên ửng đỏ, nước mắt dâng lên trong hốc mắt.
Cô vội vàng lấy khăn giấy lau đi cháo nóng trên tay mình, nhưng trên da thịt trắng nõn vẫn bị bỏng hơi đỏ lên.
Bầu không khí yên bình đột nhiên bị phá vỡ, Tiêu Lăng Huyền thấy tay Quân Nghiên đỏ ửng do bỏng, lập tức nhíu mày, không vui nói.
“Tống Mộc Thanh, cô muốn làm gì?! Có bị bỏng không, em mau đi xả nước lạnh đi, sau đó hỏi hộ sĩ lấy thuốc bôi.
”
Câu sau rõ ràng là nói với Quân Nghiên.
Quân Nghiên ngoan ngoãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không sao, tay em xả nước lạnh là được rồi.
”
Cô nói xong liền quay người đi vào phòng vệ sinh.
Tống Mộc Thanh sửng sốt, cô ta không định làm Tống Quân Nghiên bị bỏng, chỉ là quá lo lắng khi nhìn thấy Tống Quân Nghiên đang bón A Huyền ăn gì đó nên mới hơi xúc động.
Tống Quân Nghiên cũng thật yếu ớt, chỉ bị cháo nóng đổ lên mà cũng làm ra vẻ giống như bị cô ta bắt nạt không bằng.
“Thật biết ra vẻ…” Tống Mộc Thanh nói thầm, không để ý đến Tống Quân Nghiên nữa, vẻ mặt quan tâm nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, “A Huyền, anh có khỏe không?”
Tiêu Lăng Huyền nghe rõ câu nói thầm kia của Tống Mộc Thanh, hắn nhíu mày, không cho cô ta sắc mặt tốt, lạnh lùng nói.
“Cô nhìn tôi rất giống đang khỏe à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...