Nam Chính Mau Tới Đây
Quân Nghiên cứ như vậy mà bị lừa làm theo kịch bản của Tiêu Lăng Huyền, dù trong lòng vẫn còn chút để ý nhưng cô vẫn tha thứ cho hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Quân Nghiên cũng không còn bài xích chuyện học bù của Tiêu Lăng Huyền nữa.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy lấy sổ ghi chép của mình để giảng cho hắn những kiến thức trong thời gian hắn không đến lớp học thì cửa phòng học đột nhiên vang lên giọng nữ tràn đầy sức sống.
“A Huyền!”
Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh, Tống Mộc Thanh với vẻ mặt vui mừng đứng ở cửa, cô ta mặc váy đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt vì chạy mà hơi ửng đỏ.
“Chị, sao chị lại đến đây?” Quân Nghiên kinh ngạc nhìn Tống Mộc Thanh.
Quân Nghiên và Tống Mộc Thanh là hai chị em, từ nhỏ vẫn luôn là một chiếc xe đưa đón bọn họ đến trường, nhưng không lâu trước đó không biết vì sao Tống Mộc Thanh lại không đợi Tống Quân Nghiên tan học nữa, luôn đi về nhà trước, chờ đến khi Quân Nghiên ra đến cổng trường thì đã không còn xe để về.
Ban đầu Tống Quân Nghiên còn bảo Tống Mộc Thanh chờ cô, nhưng sau khi nói vài lần mà Tống Mộc Thanh vẫn không thay đổi, mẹ Tống cũng nhìn ra cô ta đang cố ý, một người mẹ kế như bà cũng không tiện nói gì, chỉ đành cho chiếc xe quay lại đón con gái mình.
Từ đó về sau hai chị em bọn họ không còn cùng ngồi một chiếc xe đi học nữa, vì thế Quân Nghiên mới cảm thấy kỳ quái khi Tống Mộc Thanh lại đột nhiên chạy đến lớp mình.
Tống Mộc Thanh làm lơ Tống Quân Nghiên, đi đến trước mặt Tiêu Lăng Huyền, trên mặt cô ta nở nụ cười rạng rỡ, hưng phấn nói.
“Sao anh đến trường cũng không nói với em một câu? Em còn đang nghĩ cách để vào bệnh viện thăm anh đó, may là anh đã quay lại trường học, vậy thì bất cứ lúc nào em cũng có thể đến gặp anh rồi! Vốn dĩ buổi sáng em đã định tìm anh, nhưng lớp em cách lớp anh quá xa, thời gian nghỉ giải lao cũng không đủ, nên sau khi tan học em mới vội vàng đến tìm anh!”
Thế giới hai người với Quân Nghiên bị phá vỡ, Tiêu Lăng Huyền có chút không vui, đối mặt với thái độ thân thiện của Tống Mộc Thanh, hắn chỉ lạnh mặt gật đầu xem như trả lời.
Tống Mộc Thanh chỉ coi tính cách Tiêu Lăng Huyền vẫn luôn như thế, hoàn toàn không để ý đến thái độ lãnh đạm của hắn, ánh mắt cô ta dừng trên người Quân Nghiên và Tiêu Lăng Huyền, cảm giác quái dị lại dâng lên trong lòng, cô ta hỏi,” Hai người đang làm gì thế?”
“Cô chủ nhiệm giao cho em nhiệm vụ giúp Tiêu Lăng Huyền học bù, anh ấy nằm viện đã lâu, cần phải bổ sung những kiến thức bị thiếu.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...