“Anh thừa nhận, chuyện đó là do anh không tốt… Ưm…”
Tiêu Lăng Huyền còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị thiếu nữ che miệng lại, lòng bàn tay mềm mại dán lên môi hắn, hắn còn ngửi được mùi hương trên người cô.
Hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, muốn hôn lòng bàn tay cô nhưng lại sợ dọa cô chạy mất, chỉ đành từ bỏ, mở to mắt nhìn Quân Nghiên đầy vô tội.
“Anh… Không được… Không được nói!” Quân Nghiên sốt ruột sợ Tiêu Lăng Huyền sẽ nói chuyện ngày đó ra, nếu bị người ta biết thì phải làm sao?
“Anh không…” Tiêu Lăng Huyền gật đầu đồng ý.
“Thật không?’ Quân Nghiên thấy Tiêu Lăng Huyền dễ dàng đồng ý nên cô cũng lập tức thả lỏng cảnh giác, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
Tiêu Lăng Huyền liên tục gật đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan, Quân Nghiên lúc này mới buông tay ra.
Bàn tay của thiếu nữ rời đi, trong lòng Tiêu Lăng Huyền có hơi mất mát, hắn ước gì được tiếp xúc với Quân Nghiên nhiều hơn.
“Anh thừa nhận là anh không tốt, xin lỗi em.
Em cũng biết, chân anh không tiện nên hôm đó mới không cẩn thận… Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu em đồng ý, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
”
Dù Tiêu Lăng Huyền Quân biết Nghiên sẽ không từ chối, nhưng khi nói ra, hắn vẫn hơi thấp thỏm.
Còn biểu hiện bài xích vừa rồi của cô cũng bị Tiêu thiếu gia tự động suy diễn thành con gái da mặt mỏng, dễ xấu hổ.
Không ngờ Quân Nghiên nghe thấy lời Tiêu Lăng Huyền nói, cô nhăn mày, sau đó lắc đầu từ chối, “Cảm ơn, ý tốt của anh em đã nhận.
Nếu có thể, em càng hy vọng chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, anh cũng không cần chịu trách nhiệm với em.
Dù sao… chuyện đó cũng chỉ là ngoài ý muốn.
”
Nói xong lời cuối cùng, tâm trạng Quân Nghiên hơi chùng xuống, lần đầu tiên trân quý của mình cứ như vậy bị một chuyện ngoài ý muốn mà mất đi, không biết cô đã trộm khóc bao nhiêu lần.
Hiển nhiên Quân Nghiên từ chối không nằm trong phạm vi tính toán của Tiêu Lăng Huyền, nghe thấy lời cô nói, lòng hắn trầm xuống, sắc mặt vẫn chưa thay đổi, chỉ hỏi, “Vì sao?”
Ngữ khí thiếu niên hơi lãnh đạm khiến người khác không biết hắn đang vui mừng hay tức giận, Quân Nghiên đang đắm chìm trong khổ sở nên cũng không để ý đến thần sắc của hắn.
“Không vì gì cả… Em chỉ cảm thấy, nếu chuyện này bị người khác biết chỉ khiến hai chúng ta càng thêm xấu hổ thôi…” Quân Nghiên cắn môi, vẻ mặt khó xử nói.
“Anh hiểu.
”
Tiêu Lăng Huyền gật đầu, ngẩng đầu nhìn Quân Nghiên, sau một lúc lâu, hắn bỗng thở dài một hơi, ngữ khí bi thương, “Anh đã hiểu ý của em, yên tâm, anh sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Anh biết người như em không muốn có liên quan đến một tên tàn phế như anh, em yên tâm, anh sẽ không liên lụy đến em, ai bảo anh là một kẻ tàn phế chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...