Nam Chính Mau Tới Đây


Với thái độ của Tiêu Lăng Huyền, mọi người đều cho rằng hắn yêu Tống Mộc Thanh sâu đậm, thậm chí đến cả Tống mộc Thanh có ký ức kiếp trước cũng vô cùng tin tưởng điều này, nhưng chỉ có Tiêu Lăng Huyền biết, đó không phải sự thật.

Trước kia bị người khác hiểu lầm, hắn mặc kệ vì lười giải thích mọi chuyện, nhưng lúc này bị Quân Nghiên hiểu lầm, hắn lại có chút không thoải mái.

“Hả?” Quân Nghiên ngờ vực nhìn hắn, cô không hiểu, Tiêu Lăng Huyền đối tốt với Tống Mộc Thanh như vậy mà không phải là thích.

“Năm tôi tám tuổi bị người ta bắt cóc, nhân lúc bọ bắt cóc không chú ý tôi đã chạy thoát ra ngoài, là mẹ Tống Mộc Thanh đã cứu tôi lúc đang thoi thóp.

Bà ấy vốn tưởng tôi chỉ là con nhà bình dân, sau khi phát hiện tôi là con trai độc nhất của Tiêu gia, hy vọng tôi có thể làm một chuyện giúp bà ta, đó là sau khi bà ta chết thì bảo vệ con gái của bà ta.

Mẹ Tống mộc Thanh cứu tôi một mạng, cho nên tôi sẽ giúp bà ta chuyện này.



Có những chuyện mà Tiêu Lăng Huyền vẫn chưa nói, năm đó Tiêu gia vì cảm tạ ân cứu mạng của Tống gia mà trực tiếp tặng cho Tống gia một hòn đảo tư nhân, ông nội Tiêu còn tự mình dìu dắt ba Tống, giúp ông ta đả thông quan hệ làm ăn.

Có thể nói, nếu không có Tiêu gia thì sẽ không có Tống gia của bây giờ.

Năm đó mẹ của Tống mộc Thanh là con gái nhà giàu, ba Tống lại chỉ là tên sinh viên nghèo, ông ta lấy mẹ Tống Mộc Thanh rồi mới mới bắt đầu làm giàu dưới sự giúp đỡ của nhà vợ, sau đó lại có thêm sự hỗ trợ của Tiêu gia, sản nghiệp Tống gia mới có thể phất lên nhanh chóng trong mười năm ngắn ngủi.

Tiêu gia cho rằng làm như vậy là đã báo đáp được ân cứu mạng của Tiêu Lăng Huyền, nhưng không ngờ mẹ Tống Mộc Thanh trước khi chết vẫn cầu xin Tiêu Lăng Huyền cưới Tống Mộc Thanh mà không phải là bảo vệ cô ta.

Tiêu Lăng Huyền từ chối đề nghị của bà ta, nhưng vẫn đồng ý sẽ bảo vệ Tống Mộc Thanh, nhưng không lâu sau khi đồng ý thì hắn đã cảm thấy hối hận, hắn không ngờ Tống Mộc Thanh có thể quậy phá đến mức này, lúc ấy mẹ Tống Mộc Thanh đã qua đời, hắn cũng không còn cơ hội đổi ý nữa.


Chuyện bản thân đã đồng ý, dù quỳ xuống thì cũng phải làm xong.

Đối với những gì Tống Mộc Thanh muốn, hắn đều phục tùng, không phải vì thích, tất cả chỉ vì báo ơn.

“Hóa ra là thế.

” Quân Nghiên nghe xong mọi chuyện, ánh mắt cô phức tạp liếc nhìn chân hắn, lại sợ khiến hắn bị tổn thương, vội dời tầm mắt sang chỗ khác.

Tiêu Lăng Huyền nhìn kỹ từng hành động của cô, thấy dáng vẻ cẩn thận của cô có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.

Thật ngốc, nghĩ cái gì cũng viết lên mặt hết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui