Nam Chính Mau Tới Đây


Tống Mộc Thanh ngơ người, cô ta không dự đoán được Tiêu Lăng Huyền sẽ dứt khoát cự tuyệt đề nghị này, cô ta cho rằng Tiêu Lăng Huyền yêu mình sâu đậm, sau khi nghe được cô ta nguyện ý kết hôn với hắn thì hắn phải vui mừng mới đúng.

Phản ứng đầu tiên của Tống Mộc Thanh là nghĩ rằng Tiêu Lăng Huyền vẫn còn đang tức giận.

“A Huyền, em biết anh vẫn còn giận em, nhưng em thật sự nghiêm túc muốn kết hôn với anh.

Anh đã nghĩ kỹ chưa? Nếu lần này anh cự tuyệt thì lần sau em…”
“Không cần.


Tiêu Lăng Huyền đánh gãy lời Tống Mộc Thanh, hắn không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với cô ta nữa, “Rất nhiều người muốn gả cho tôi, Tiêu Lăng Huyền tôi vẫn chưa đến mức dùng chân mình để đổi lấy một cuộc hôn nhân bố thí, cô đi đi.



Tống Mộc Thanh không ngờ sẽ có kết quả này, cô ta cho rằng chỉ cần bản thân xin lỗi hắn, làm nũng một chút là có thể nhận được sự tha thứ, nhưng có vẻ hiện giờ Tiêu Lăng Huyền vẫn còn khúc mắc với cô ta.

“A Huyền…”
Tống Mộc Thanh còn muốn nói thêm gì đó với Tiêu Lăng Huyền nhưng hắn lại xoay xe lăn đưa lưng về phía cô ta, không muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô ta nữa.

Dù trong lòng thất vọng nhưng Tống Mộc Thanh không thể không rời đi.

Cô ta biết A Huyền chỉ đang giận cô ta mà thôi, trong lòng hắn vẫn có cô ta.


Sau khi Tống Mộc Thanh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Tiêu Lăng Huyền ngồi một chỗ hờn dỗi, hắn lấy điện thoại ra mở WeChat, muốn hỏi Quân Nghiên vì sao hôm nay không đến, gõ gõ xóa xóa, cuối cùng hắn tức giận ném điện thoại sang một bên.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người gõ nhẹ vài cái, sau đó cửa mở ra, từ sau cửa xuất hiện gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn âm thầm nhìn Tiêu Lăng Huyền như đang quan sát phản ứng của hắn.

Tiêu Lăng Huyền phát hiện có người ở cửa, hắn lạnh lùng nhìn người tới, không nói một lời.

Quân Nghiên thấy hắn chỉ nhìn mình mà không nói câu nào, đành căng da đầu đi vào phòng bệnh, nhìn một bàn đồ ăn không vơi đi bao nhiêu, cô ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Lăng Huyền, “Có vẻ anh ăn không nhiều lắm, không phải hôm qua anh nói muốn ăn những món này sao? Em đã cố ý bảo dì Trương làm…”
Tiêu Lăng Huyền liếc nhìn cô, cơn tức giận trong lòng vì hành động ngồi xổm xuống của cô mà hoàn toàn biến mất.

Từ sau khi chân hắn bị gãy, chỉ có Quân Nghiên sẽ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt hắn nói chuyện, đây chỉ là một chi tiết nhỏ, ngay cả người cẩn thận như mẹ Tiêu cũng không chú ý đến.

Hắn dễ dàng chìm đắm trong sự dịu dàng của cô, sao còn tức giận được nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui