Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Tịch Tu đi làm trong tập đoàn Mục thị rất vui vẻ.

Cậu đi theo học hỏi với trợ lý Lý, chưa đến ba ngày đã có thể nắm rõ trình tự công việc, thậm chí có một lần trợ lý Lý ngoài ý muốn bị tiêu chảy mà tự mình phụ trách cả hội nghị ký hợp đồng trị giá mấy trăm triệu.

Ổn định vững vàng, không chút lầm lỗi.

Trợ lý Lý lén khen cậu với Mục Kiếm, nói anh đã tìm cho hắn một người rất được việc. Có Tịch Tu ở đây là có thể giải quyết tất tần tật mọi chuyện lông gà vỏ tỏi, vô cùng xuôi chèo mát mái.

Hắn tin tưởng chưa đầy ba tháng, à không, thực chất không cần tới ba tháng thì cậu đã có thể trở thành phụ tá đắc lực của Mục Kiếm.

Mục Kiếm cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, anh từng xem qua lý lịch của Tịch Tu, anh biết Tịch Tu là sinh viên giỏi có thành tích rất tốt, nhưng dù cho trong trường có học giỏi đi nữa thì cũng rất khác với bên ngoài xã hội.

Một bên chỉ trên lý thuyết, một bên là thực hành, dĩ nhiên phải có sự chênh lệch.

Anh cảm thấy Tịch Tu có năng lực nhưng còn cần rèn luyện thêm, thường thì trợ lý cấp dưới của anh đều do trợ lý Lý dẫn dắt ít nhất nửa năm mới có thể xuất sư tự thân vận động.

Nhưng Tịch Tu lại là trường hợp đặc biệt.

Nhặt được của quý nên Mục Kiếm cũng rất vui vẻ, anh trực tiếp điều Tịch Tu tới bên cạnh mình.

Khi Tịch Tu nhận được thông báo thì chân tay luống cuống: "Có nhanh quá không? Em thấy em còn rất nhiều thứ chưa học mà."

Trợ lý Lý vỗ vỗ vai cậu, nói câu chúc mừng: "Yên tâm đi, anh rất coi trọng em. Em đi theo Mục tổng thì càng học thêm được nhiều thứ, biết đâu không bao lâu sau là em có thể tiếp bước anh rồi."

Trợ lý Lý thật tình cảm thấy Tịch Tu là người mà hắn dẫn dắt tốt nhất từ trước đến nay.

Có một số việc chỉ cần hắn nói một lần thôi là Tịch Tu đã hiểu ngay, còn có thể nói một hiểu mười, bất kỳ vấn đề nào giao cho cậu thì cậu đều có thể xử lý vô cùng hoàn mỹ.

Thậm chí có đôi khi, trợ lý Lý còn cảm nhận được hơi thở của Mục tổng trên người cậu.

Việc này làm cho hắn thấy khá kỳ lạ.

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mới ra ngoài xã hội bươn chải, mà tại sao nhìn còn có khí thế hơn cả hắn.


Trợ lý Lý nhìn Tịch Tu cười ngượng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, hai mắt sáng lấp lánh, làm cho người ta vừa nhìn đã thích. Nếu chỉ xem bề ngoài thì chính là bé đáng yêu làm người ta chỉ muốn bẹo má, sao có thể biết trong công việc lại sấm rền gió cuốn như thế!

Quả thật không thể 'trông mặt mà bắt hình dong'*.

(*Gốc: 'Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đấu lượng' = Người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm.)

Tịch Tu cũng không hiểu tại sao, cậu cảm giác những việc qua tay cậu đều trở nên rất đơn giản, có đôi khi thuần thục tới mức khiến cậu mơ màng.

Có lúc cậu nghĩ, chẳng lẽ đây chính là trời cao bồi thường cho cậu sau khi cậu trọng sinh hay sao?

Bất quá cho dù thế nào, cậu vẫn rất cao hứng khi bản thân có năng lực mạnh như vậy, có thể giúp được Mục Kiếm.

Từ sau khi Tịch Tu đi theo Mục Kiếm, năng lực công tác siêu cường làm cho Mục Kiếm nhịn không được phải giơ ngón tay cái lên, tiền lương cũng được tăng gấp đôi.

Thậm chí cậu còn đảm nhiệm chức trợ lý sinh hoạt cho anh, bao gồm mấy giờ kêu Mục Kiếm rời giường, mấy giờ đặt cơm trưa cho anh, có khi nhà anh bị hư đường ống nước gì đó cũng đều do một tay Tịch Tu xử lý toàn bộ.

Mục Kiếm cảm thấy anh như một đứa bé siêu to khổng lồ, được cậu chăm lo đâu ra đó.

"Tịch Tu à, tôi cảm thấy tôi cứu cậu đúng là vớt được của hời."

Anh cứu Tịch Tu, chẳng qua là vì quen thói đối đầu với Lâm Nhạc Dương mà thôi.

Không ngờ lại có niềm vui lớn như này.

Tịch Tu lắc đầu, vẻ mặt tôn kính: "Không đâu, là do em tốt số nên mới có thể đi theo Mục tổng học hỏi và làm việc."

Mục Kiếm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu nên không đành lòng bóc lột cậu.

"Cậu cứ yên tâm ngốc bên người tôi đi, dù là tiền lương hay những thứ khác đi nữa thì tôi khẳng định sẽ không bạc đãi cậu." Mục Kiếm thật sự càng nhìn Tịch Tu càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thấy thích cậu.

Tịch Tu xua tay nói: "Không cần tăng lương cho em nữa, em cảm thấy đã cao lắm rồi."

Làm một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, Tịch Tu từng xem mọi người chat chit trong group than thở về tiền lương của mình, đều là mức lương bèo bọt vô cùng.


So sánh họ với cậu, Tịch Tu cảm thấy hơi chột dạ, hình như tiền lương của cậu cao hơn mọi người rất rất nhiều.

Chưa kể lúc cậu đem tiền về đưa cho bà viện trưởng, viện trưởng còn tưởng cậu làm chuyện xấu nên mới có nhiều tiền như thế.

Mục Kiếm thấy vậy thì cười ha ha, anh nhịn không được nhéo má Tịch Tu: "Sao cậu lại đáng yêu vậy hở? Người khác ước gì được tăng lương, còn cậu lại cảm thấy nhiều quá."

Tịch Tu bụm mặt, trái tim nhỏ bùm bùm đập loạn, ánh mắt láo liên, lắp bắp: "Em...em là đàn ông con trai, Mục tổng đừng nhéo má em."

Mục Kiếm bị sự đáng yêu của Tịch Tu đánh bại, anh nhìn cậu tự bụm mặt mình làm cho anh không còn chỗ để ra tay nên tiện tay quát nhẹ chóp mũi của đối phương, cố ý nói: "Không nhéo má, vậy quẹt mũi được không?"

Tịch Tu luống cuống tay chân, hai tay không biết nên che mặt kiểu gì mới được, cuối cùng chỉ lộ ra đôi mắt to lấp lánh ngập nước, xấu hổ ngượng ngùng nhìn Mục Kiếm, cực kỳ giống một con nai vàng ngơ ngác làm người ta ước gì có thể hung hăng dỗ dành rồi nuốt luôn vào bụng.

"Được rồi, không khi dễ cậu nữa!" Mục Kiếm ngừng cười, anh sờ đầu cậu rồi đưa menu tới trước mặt cậu: "Muốn ăn cái gì thì cứ kêu."

Tịch Tu khẽ 'dạ', cậu buông tay, bắt đầu chọn lựa món ăn, trước giờ cậu đều gọi những món mà Mục Kiếm thích.

Mục Kiếm một tay chống cằm, ánh mắt dừng trên mặt Tịch Tu, nét ửng đỏ vẫn chưa rút đi khiến cho khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà càng thêm rực rỡ.

Dáng vẻ nghiêm túc chọn món ăn của cậu, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Mục Kiếm vui vẻ mỉm cười, anh lại lần nữa cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

Sau khi Tịch Tu chọn món xong thì đưa menu cho Mục Kiếm, Mục Kiếm tùy tiện lướt qua, phát hiện những món cậu chọn toàn là những thứ anh thích ăn.

Anh nhướng mày, nhớ lại những món cậu thích khi ăn cơm cùng anh trước đây rồi chọn thêm vài món nữa.

Tịch Tu cuống quít: "Nhiều quá, hai người chúng ta ăn không hết đâu."

Mục Kiếm nói: "Cũng đúng!" Vì thế anh tự xóa vài món mình thích, để lại món Tịch Tu thích.

Tịch Tu cảm động nước mắt lưng tròng: "Mục tổng, không cần phải để ý tới em, em không kén ăn."


Mục Kiếm giao lại menu cho người phục vụ, anh quay đầu nhìn dáng vẻ của Tịch Tu, cười mắng: "Thằng nhóc ngốc!"

Tên ngốc đáng yêu như này, sao anh có thể nhẫn tâm bắt nạt chứ! Đương nhiên là phải che chở cưng chiều rồi.

Đúng lúc này, Tịch Tu mắt sắc nhìn thấy một cặp đôi đang đi vào ― Lâm Nhạc Dương và một cô gái không quen biết.

Tịch Tu biến thành hình thức thù hận trong vòng một giây, cậu mắt lạnh nhìn đối phương đến gần.

Mục Kiếm cau mày, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bé đáng yêu lạnh lùng như vậy, anh xoay đầu lại thấy người tới là ai thì cười xòa, hèn gì!

Trong lòng Lâm Nhạc Dương vô cùng mất kiên nhẫn, Trần Cách đã trốn đi hơn một tháng, cho dù gã đã phái bao nhiêu người đi tìm nhưng vẫn không tìm được đối phương.

Giống như hắn đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Còn gã bởi vì vụ án bắt cóc lần trước mà bị cha Lâm ân cần dạy dỗ, bắt gã nhất định phải chiếm được thiên kim nhà họ Chương, liên hôn với cô ta.

Bây giờ thực lực của gã không đủ, không thể trở thành người có tiếng nói toàn quyền trong tập đoàn Lâm thị, cho nên không thể không diễn kịch với thiên kim nhà họ Chương, thỉnh thoảng phải ra ăn cơm hẹn hò với cô ta.

Việc này làm cho người luôn bá đạo độc tài như Lâm Nhạc Dương vô cùng khó chịu.

Lửa giận trong lòng cũng càng ngày càng dâng cao.

Đặc biệt là khi vất vả lắm mới chờ được nhiệt độ của vụ bắt cóc lắng xuống, lúc gã muốn đi tìm Tịch Tu tính sổ thì lại phát hiện Tịch Tu đã vào làm việc trong tập đoàn Mục thị, thậm chí còn dọn tới ký túc xá dành cho nhân viên của tập đoàn Mục thị.

Suốt cả ngày luôn đi theo Mục Kiếm ra ra vào vào, thế nên không có cơ hội đi một mình.

Ngày thường sau khi tan làm thì làm ổ trong ký túc xá, không hề ra khỏi nhà.

Người của gã muốn đi gây sự cũng không có cách nào gặp được đối phương.

Một việc hai việc ba việc khó chịu đọng lại trong lòng của Lâm Nhạc Dương, dẫn tới hôm nay khi hắn xuất hiện, trên gương mặt càng thêm ác liệt tàn khốc, cả người như toát ra vẻ 'người sống chớ đến gần'.

"Ôi dào, đây không phải là giám đốc Lâm của tập đoàn Mục thị sao? Thế nào rồi? Đi ăn cơm với bạn gái à?"

Mục Kiếm vui tươi hớn hở tới chào hỏi, cà lơ phất phơ nói: "Nghe nói giám đốc Lâm thích đàn ông cơ mà? Sao nào? Đổi khẩu vị rồi?"

Thiên kim nhà họ Chương đứng ở bên cạnh, trên mặt rõ ràng không vui.

Tịch Tu trong lúc hoảng hốt cảm thấy mấy chữ 'thiên kim nhà họ Chương' sao lại quen tai đến như thế, sau đó cậu cảm thấy có thể bởi vì cậu xem tin tức có nghe qua Lâm Nhạc Dương muốn liên hôn cùng với nhà họ Chương, nên mới có thể cảm thấy mấy chữ này quen tai đến vậy!


Cậu theo Mục Kiếm kẻ xướng người họa nói: "Nghe nói có một số người trời sinh là bisexual*, cho dù là nam hay nữ, ai đến cũng sẽ không từ chối. Chỉ tiếc cho người vợ tương lai của họ thôi, xui xẻo làm sao, sao lại chọn người đàn ông như vậy chứ!"

(*Bisexual: Là thuật ngữ được dùng để nói về xu hướng tính dục song tính. Đây là những người có sự rung động, cảm xúc yêu đương, ân ái với cả nam và nữ. Theo đó, họ có thể có quan hệ tình cảm/tình dục với cả người đồng giới và khác giới.)

Vừa nghe xong câu nói này, thiên kim nhà họ Chương lập tức tái mặt.

Vốn dĩ cô ta đã rất bất mãn với chuyện giữa Lâm Nhạc Dương và Trần Cách rồi, sau đó mẹ của cô ta khuyên bảo nói đàn ông đều là cái dạng này, Lâm Nhạc Dương là người thừa kế tương lai của Lâm thị, năng lực rất mạnh, là người rất phù hợp để liên hôn.

Hơn nữa bề ngoài của đối phương cũng khá đẹp trai nên thiên kim nhà họ Chương nể tình vẻ điển trai của gã, lại thấy mấy ngày nay gã tình nguyện đưa cô ta đi dạo phố ăn cơm, cho nên cô ta mới không so đo những chuyện đó nữa.

Nhưng những việc này bị người ngoài đem ra cười nhạo, làm sao thiên kim nhà họ Chương có thể chịu đựng sự trào phúng như thế?

Khi Mục Kiếm nghe Tịch Tu nói chữ 'bisexual' thì anh kinh ngạc vô cùng, bé đáng yêu trong sáng ngây thơ ngoan ngoãn của anh đâu rồi, sao lại bỗng dưng trở thành tài xế già* thế này?

(*Tài xế già: ý chỉ người có kinh nghiệm phong phú về xxx, hoặc thường xuyên nghĩ đến xxx. Đồng thời cũng là chơi chữ 'Lão hán đẩy xe' – 1 tư thế xxx.)

Dựa theo trình độ của Mục Kiếm thì mới nhiêu đây cũng chả là gì. Nhưng trong lòng anh, Tịch Tu chính là một bé đáng yêu không hiểu sự đời, là bé đáng yêu khi nói đến chuyện này sẽ đỏ rần mặt ấy!

Tịch Tu chú ý đến tầm mắt của Mục Kiếm, cậu thấy dáng vẻ khiếp sợ của anh nhưng lại không hiểu nguyên nhân nên nhanh chóng lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.

Mục Kiếm ôm ngực, đúng đúng đúng, phải như thế này mới đúng nè!

Vừa rồi chắc chắn là ảo giác của anh thôi!

"Mục Kiếm, Tịch Tu, hai người hay lắm!" Lâm Nhạc Dương trong cơn giận dữ, sắc mặt biến thành màu đen, giọng điệu ác độc, giống như sự cảnh cáo trước khi xảy ra cơn giông bão lớn.

(*Gốc: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)

Mục Kiếm lại không hề sợ sệt, anh nhướng mày, cười hì hì đáp lại: "Hay hả? Tôi với Tịch Tu vẫn luôn rất ổn! Nhưng hình như người nào đó mới không ổn thì phải, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa tìm được tên tình nhân nhỏ bị cậu kim ốc tàng kiều nhỉ, chậc chậc chậc, sốt ruột đến điên rồi ha!"

Mục Kiếm nhìn chằm chặp vào Lâm Nhạc Dương, dĩ nhiên biết được hành động lén lút tìm người của gã.

Lâm Nhạc Dương giận đến ngu người, lại nhịn không được buột miệng thốt ra: "Mày biết em ấy ở đâu sao?" Giọng nói nôn nóng khỏi bàn.

Rốt cuộc Thiên kim nhà họ Chương không nhịn nổi xoay người bỏ đi, dù sao đi nữa cô ta cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Chương, cô ta không chấp nhận bị người khác đối xử như thế.

END CHƯƠNG 18.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận