Đỗ Tư Tư ôm tâm tình sung sướng đi về đến nhà, vừa mới về nhà thì lại bị mẹ Đỗ hung hăng cho ăn ngay một cái tát vào mặt.
Đỗ Tư Tư bụm mặt lại đứng sững một chỗ, hai mắt trợn to như chuông đồng, ả hoàn toàn không thể tin được, ả hét lên một tiếng thét bén nhọn chát chúa, lên án mẹ mình: "Mẹ, mẹ điên rồi! Con mới vừa về mà mẹ cho con ăn một cái tát rồi, con làm sai cái gì chứ?"
Buổi chiều, khi mẹ Đỗ nhận được điện thoại từ nhà họ Nam Cung thì bị tức đến muốn xỉu, suýt chút nữa là bị đưa đến nhà thương.
Bà ta biết ngay mà, đang yên đang lành, làm sao tự dưng bà ta bị cho thôi việc, mà ngay cả chồng của bà ta cũng bị thôi việc luôn chứ? Đi tìm công việc khác thì lại luôn bị từ chối.
Thì ra ngọn nguồn đều do con gái nhà bà ta yêu đương với cái tên Nam Cung Ngạo đó!
"Mẹ kêu mày chia tay với Nam Cung Ngạo, mày coi như gió thoảng bên tai đúng không? Bây giờ thì hay rồi, mẹ và ba mày đều bị nhà bọn họ làm cho thất nghiệp, bọn họ còn cảnh cáo mẹ, nếu mày lại không chia tay với Nam Cung Ngạo thì cái nhà này cũng sẽ không còn giữ được nữa đấy!"
Mẹ Đỗ vừa nói xong, lại không kiềm chế được mà đánh thêm vài cái vào cánh tay ả, mắt của bà ta bị sưng lên vì khóc quá nhiều.
Nhà của dân thường thì làm sao có thể chống đối lại với nhà có tiền được đây? Tại sao bà ta lại nuôi ra một đứa con gái không nên thân thế này!
"Tư Tư, con nghe lời mẹ con, chia tay với cậu ta đi! Chúng ta chỉ là một gia đình bình thường, căn bản không dính dáng gì với cái bọn gọi là xã hội thượng lưu đó được đâu.
Tương lai sau này, Nam Cung Ngạo cũng sẽ không kết hôn với con, con cũng sẽ không gả vào cái gọi là hào môn gì đó hết.
Cuối cùng thì, chúng ta sẽ bị bọn họ chơi tới lên bờ xuống ruộng mà thôi."
Cha Đỗ thờ dài nói, mấy ngày này ông ta bị nhiều chuyện đả kích, làm cho ông ta đều già hơn rất nhiều.
Nước mắt Đỗ Tư Tư từ hốc mắt chậm rãi rơi xuống, ả không thể tin nổi mà điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, Nam Cung Ngạo nói anh ấy đã giúp con giải quyết chuyện mẹ của anh ấy rồi mà, anh ấy sẽ không gạt con!"
Mẹ Đỗ hận sắt không thành thép: "Mày nghĩ lại có khả năng à? Nam Cung Ngạo chỉ là một thằng nhóc mà thôi, người nhà của nó muốn chỉnh nhà của chúng ta như thế nào còn cần phải nói cho nó hay sao? Mày đừng chấp mê bất ngộ nữa! Mày mà cứ như vậy thì nhà của chúng ta sẽ bị bọn họ làm cho cửa nát nhà tan mất."
"Con vẫn đi học suốt nên cha mẹ vẫn luôn không nói cho con biết là cha mẹ đã bị thất nghiệp rồi, vì sợ con bị áp lực, nhưng bây giờ cha mẹ không nói không được! Đừng quen với Nam Cung Ngạo nữa con à, nó sẽ phá nát nhà của chúng ta đấy."
Việc lớn như sét đánh ngang tai làm cho Đỗ Tư Tư không dám tin, ả tin tưởng Nam Cung Ngạo như vậy, thế mà gã đáp lại ả như thế này sao?
Tại sao gã lại làm như thế chứ?
Đỗ Tư Tư chạy ra khỏi nhà rồi gọi điện cho Nam Cung Ngạo, lúc Nam Cung Ngạo nhận được điện thoại còn mừng rỡ như điên, Đỗ Tư Tư không thèm nói gì mà tự mình đi về trước làm cho gã lo lắng ả đã xảy ra chuyện gì.
Chờ đến khi gã hưng phấn đuổi tới gần nhà Đỗ Tư Tư thì đón chào gã lại là một bạt tay vang đội.
Nam Cung Ngạo triệt để bị đánh ngốc, gã nổi giận gầm lên: "Em điên rồi hả?"
Đỗ Tư Tư khóc như mưa, cuồng loạn nói: "Anh gạt tôi! Anh gạt tôi! Mẹ của anh không những không thu tay lại, ngược lại tiếp tục làm cho mọi việc trầm trọng hơn.
Bả cố ý sai khiến nhà xưởng giảm biên chế cha mẹ tôi, còn khiến cho bọn hộ không tìm được công việc nào khác.
Bây giờ còn quá đáng hơn, bả gọi điện đến nhà chúng tôi cảnh cáo chúng tôi, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà."
"Sao các người lại làm như vậy!" Đỗ Tư Tư hét khàn cả giọng, trong mắt tất cả đều là tơ máu đáng sợ: "Có tiền thì muốn làm gì là làm sao? Tôi yêu đương với anh, chẳng lẽ phải trả giá đến mức này à? Anh nói tôi phải làm sao bây giờ? Anh nói cho tôi biết đi!"
Đỗ Tư Tư khóc lóc nhào vào trong lồng ngực gã đánh đánh đánh, nhìn rất uất ức tủi thân.
Vốn dĩ Nam Cung Ngạo đang tức điên lên, sau khi nghe Đỗ Tư Tư nói xong thì cũng hết sức ngạc nhiên, gã không hề nghĩ tới mẹ gã lại làm ra những việc này sau lưng gã.
"Tư Tư, Tư Tư em đừng sợ, anh sẽ đi hỏi mẹ anh, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy." Nam Cung Ngạo dịu dàng quệt nước mắt cho ả: "Không sao hết, có anh ở đây mà."
Đỗ Tư Tư lắc đầu, trải qua thời gian dài gào thét, giọng nói của ả cũng trở nên khàn khàn, ả vô cùng quyến luyến dùng ngón tay sờ sờ đường nét trên mặt Nam Cung Ngạo, cuối cùng nhịn đau nói: "Chúng ta chia tay đi! Sau này coi như là người xa lạ đi!"
Nam Cung Ngạo không chịu, rõ ràng gã cảm nhận được tình cảm của Đỗ Tư Tư dành cho gã, gã cố gắng lâu như vậy không phải là vì thời khắc này sao?
"Không, không chia tay, anh sẽ không! Em là người phụ nữ của anh, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau."
Đỗ Tư Tư sưng đỏ mắt nói: "Nếu mẹ anh không cho chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ anh có thể làm gì được à? Nếu anh còn muốn tốt cho em thì chúng ta chia tay đi! Được chứ? Bây giờ cha mẹ em chỉ bị thất nghiệp thôi, nếu chúng ta lại tiếp tục ở bên nhau, lỡ ảnh hưởng đến tính mạng cha mẹ em thì sao? Hoặc có thể em sẽ bị đe dọa tính mạng, anh chấp nhận nổi cái giá phải trả lớn như vậy không?"
Nam Cung Ngạo bị nói đến nỗi lảo đảo vài bước, lấy mắt thường có thể thấy được cả người gã suy sụp hẳn xuống, gã vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này: "Không — Sẽ không, mẹ anh sẽ nghe lời anh..."
Đỗ Tư Tư rơi nước mắt yên lặng nhìn gã: "Nếu mẹ của anh nghe lời anh thì sự việc cũng sẽ không phát triển đến nước này." Ả đứng ở trước mặt gã rồi nhón mũi chân lên, ả hôn một cái lên môi của gã, nụ hôn mang theo vị mặn của nước mắt: "Chỉ cần nhớ rõ chúng ta từng thích nhau là được rồi, có phải không? Chỉ để ý đã từng có được, đừng để bụng thiên trường địa cửu."
"Không —" Nam Cung Ngạo thét lên tiếng kêu điên cuồng, gã gắt gao ôm chặt lấy Đỗ Tư Tư không buông tay, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tịch Tu là đi xuống dưới để mua nước tương, kết quả lại bắt gặp cảnh diễn siêu cấp vô địch máu chó này, ngay lập tức cậu ngồi xổm một góc bắt đầu ăn dưa.
Cậu nghe một hồi xong, rốt cuộc cũng hiểu rõ là mẹ của Nam Cung Ngạo bất mãn Đỗ Tư Tư vẫn tiếp tục cặp bồ với Nam Cung Ngạo, cho nên bắt đầu xuống tay từ người trong nhà của Đỗ Tư Tư để buộc ả chia tay.
Tuy rằng Tịch Tu không được xem hết nội dung của cả quyển sách, chỉ là ở trong mộng mơ thấy, nhưng cậu nhớ hình như vào thời trung học phổ thông, bà Nam Cung vẫn chưa đấu với Đỗ Tư Tư đến mức này mà.
Dù sao cũng là nam chính nữ chính, luôn sẽ có một sợi dây buộc chặt lấy họ.
Đồng Tư Thanh đáp lại: "Chia tay đáng tiếc thật, tai họa thì nên tụ lại chung một chỗ mới đúng."
Tịch Tu vui vẻ nói: "Có lý nha, anh hùng đều cùng một ý với nhau."
Đồng Tư Thanh: "Cách bọn họ xa chút, cẩn thận ăn vạ lại rớt xuống đầu cậu đấy."
Tịch Tu mới vừa trả lời nói sẽ không, lần này cậu đã trốn kỹ lắm rồi nhá.
Không ngờ tới, giây tiếp theo đã bị Đỗ Tư Tư thấy được.
Tịch Tu cảm thấy buồn bực, tròng mắt khóc thành như vậy rồi, sao còn có thể phát hiện ra cậu hay quá zợ?
Lúc bấy giờ, Nam Cung Ngạo đang chìm vào trạng thái hỏng mất, gã nhìn thấy Tịch Tu đứng ở một bên như xem kịch vui thì chỉ số tức giận đạt đến level max, chưa kể Đỗ Tư Tư cứ luôn khóc lóc ỉ ôi làm cho gã mất đi lý trí, gã hét to một tiếng rồi vung nắm đấm lên vọt đến chỗ Tịch Tu.
Tịch Tu 'ây da' kêu, đúng là não cá vàng mà, quên mất lần trước đã bị cậu đánh thảm đến thế nào rồi à?
Tịch Tu chỉ dùng một tay nắm lấy cánh tay của Nam Cung Ngạo, nhẹ nhàng xách lên.
Cậu biết đối phương da giòn nên cũng không dùng nhiều sức lắm, cứ như thế mà ném gã vào người của Đỗ Tư Tư.
Đỗ Tư Tư có dáng người gầy ốm, làm sao có thể đỡ được Nam Cung Ngạo, nên lập tức bị gã đè ép dưới thân mình rồi gào khóc kêu to.
Tịch Tu vỗ vỗ tay, cậu phủi đi bụi bặm vô hình trên tay mình, sau đó cậu nhìn hai người đang quấn lấy nhau như song sinh nói: "Tôi đang đứng yên lành một chỗ, mấy người cố tình đi tới gây sự, nhìn đi, mất mặt chưa kìa!"
Nói xong, Tịch Tu cũng mặc kệ hai người trừng cậu như muốn lòi cả tròng mắt mà trực tiếp bỏ đi mua nước tương.
Có điều, Tịch Tu vẫn lo lắng Nam Cung Ngạo có thể giận quá hóa liều đi méc phụ huynh của gã, đến lúc đó lại liên lụy cha mẹ cậu thì không xong.
Cậu suy nghĩ giây lát rồi gửi tin nhắn cho Đồng Tư Thanh: "Đại ca ơi, cho ôm đùi cái được không nè?"
Đồng Tư Thanh gửi lại tin nhắn toàn dấu chấm hỏi.
Tịch Tu nói: "Vừa rồi bị miệng quạ đen của cậu nói chuẩn vãi, bọn họ nhìn thấy tôi, sau đó tôi lại dùng ngón tay nghiền nát bọn họ.
Tôi sợ Nam Cung Ngạo méc phụ huynh của cậu ta, nhà tôi chắc chắn không thể nào so được với nhà bọn họ rồi."
Nhưng Đồng Tư Thanh thì không giống thế.
Thân là con trai ruột của tác giả, nếu không có một địa vị cao cấp thì làm sao được xem là con ruột cơ chứ?
Đồng Tư Thanh nói: "Yên tâm, tôi vẫn luôn cho người theo dõi mà."
Hai mắt Tịch Tu sáng lên, cảm thấy mình kết bạn với người như vậy quả là siêu đúng, quá săn sóc luôn ó!
Cậu gửi lại tin nhắn icon 'hổ con bắn tim' cho anh, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Đồng Tư Thanh nhìn thấy icon đó, anh lại nhớ tới lời nói của Đỗ Tư Tư, làm cho lần đầu tiên vừa làm bài vừa như bị mất hồn mất vía.
Nam Cung Ngạo đen mặt đi về nhà, vừa lúc bà Nam Cung cũng đang ở nhà, hai người đã xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Thậm chí Nam Cung Ngạo còn nói ra câu muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với bà ta, chọc bà Nam Cung tức đến mức vả cho một bạt tay rồi trực tiếp cấm túc gã.
Ngay trước mặt gã, bà ta kêu người gọi cho hiệu trưởng trường học, buộc Đỗ Tư Tư phải thôi học.
Khóe mắt Nam Cung Ngạo như muốn nứt ra, lần đầu tiên cảm thấy mẹ của mình sao mà đáng sợ xa lạ đến thế.
Gã hối hận vô cùng, gã khóc lóc thảm thiết, gã cảm thấy chính mình đã làm hại Tư Tư mất rồi.
Còn bên Đỗ Tư Tư, ả chưa kịp khổ sở vì mối tình đầu của ả bị chết yểu thì lại nhận được tin tức đáng sợ như này.
Trong giây phút đó, ả cứng người tại chỗ, lần đầu tiên ả cảm thấy, quả nhiên Nam Cung Ngạo chính là tên yêu tinh hại người.
Mẹ Đỗ vừa khóc vừa nháo, nhưng mà còn có cách nào đâu, làm sao nhà bọn họ có thể chống đối lại được nhà Nam Cung đây?
Mà Đỗ Tư Tư cũng không cách nào gọi điện được cho Nam Cung Ngạo, trong lòng ả trầm xuống, xong rồi, hoàn toàn kết thúc rồi!
Rõ ràng chỉ yêu đương thôi mà, tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Ả còn muốn rơi vài giọt nước mắt cho mối tình đầu của chính mình, rồi sau đó ả có thể bỏ lại mọi thứ phía sau mà đi theo đuổi Đồng Tư Thanh.
Nhưng hiện tại ả bị thôi học, ả không còn là bạn học chung với Đồng Tư Thanh nữa, làm sao ả có thể gần quan được ban lộc nữa đây?
Đỗ Tư Tư điên loạn mà đập nát tất cả đồ đạc trong phòng mình, ả nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng làm cho Đồng Tư Thanh tin Tịch Tu là kẻ lừa đảo, nhưng tại sao kết quả là ả bị thôi học chứ?
Tịch Tu cũng không biết bà Nam Cung lại ra sức như thế, dù sao lúc cậu đi mua nước tương xong về đến nhà thì thấy bà hàng xóm ở cách vách đang tám chuyện với mẹ của cậu.
Tám chính là chuyện của nhà họ Đỗ.
Bà hàng xóm bí bí mật mật nói: "Hình như nhà họ Đỗ đắc tội người nhà giàu thì phải."
Tịch Tu nghe đầy cả tai, cậu nhoẻn miệng cười, nếu không phải vậy thì là gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...