Nam Chính Là Thủy Yêu
Từ đó về sau Tập Tang bé nhỏ liền kiên quyết cho rằng trong sông này có thuỷ yêu (yêu quái nước), nhưng mỗi lần cô nói vậy sẽ bị mẹ dạy dỗ, bà ngoại cô còn bảo mẹ đưa cô lên chùa miếu dâng hương, sợ có thứ gì đó không tốt ám lên.
Tập Tang bé nhỏ không phục lắm, cô nói thật nhưng lại không ai tin. Vì để mẹ tin mình, cô thường chạy ra bờ sông rình mò, nhưng cô cũng không dám xuống nước lần nữa. Cô hy vọng có thể nhìn thấy con thuỷ yêu cứu cô lần nữa, cái thứ trắng mịn đó không phải bèo, nhất định là thuỷ yêu! Ông nội ngày xưa kể chuyện cho cô cũng kể là có thuỷ yêu.
Cứ ngoan cố như vậy, Tập Tang bé nhỏ thật sự nhìn thấy sinh vật tên là thuỷ yêu kia lần nữa.
Đó là khoảng một năm sau lần Tập Tang chìm xuống nước, dường như cô đã sớm chán với lời nói của mình, cũng không còn ôm hy vọng nhìn thấy thuỷ yêu kia nữa. Nhưng thật ra qua một năm, việc mỗi khi rảnh rỗi lại chạy đến đây chơi đã thành thói quen.
Nằm trên bờ cỏ ven bờ, dưới bóng liễu râm mát thi thoảng có gió thổi qua. Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ [1] thực rất dễ khiến người ta muốn nhắm mắt chìm vào mộng đẹp, đánh một giấc mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Tập Tang mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy ánh mặt trời đỏ ối chiếu xuống mặt sông lấp loáng, còn cả….. Con thuỷ yêu cách cô không xa. Lần này cô mới nhìn kỹ được, mái tóc dài rối tung màu xanh biếc, đôi mắt hẹp dài có màu đen hơn người bình thường. Từ dưới mắt trở xuống đều ngâm trong nước, Tập Tang bé nhỏ không thấy rõ.
[1] Giờ Ngọ: 11-13 giờ
Nhất thời cơn ngái ngủ biến mất sạch, cơ thể bé nhỏ của Tập Tang nhảy dựng lên hét to “Thuỷ yêu!” Sau đó chạy về phía đó, chờ khi cô đến nơi, chỉ thấy cành liễu khẽ đu đưa và từng vòng nước gợn.
Tập Tang dần lớn lên, đã hiểu những người khác không thể tin vào chuyện thuỷ yêu, liền chôn giấu chuyện này trong lòng, không nói ra với ai khác. Có lẽ còn một vài lí do khác, nhưng Tập Tang không muốn nghĩ sâu.
Cô thường đến đó ngủ trưa, cố kiềm chế cơn buồn ngủ của mình, nhắm mắt giả bộ đang ngủ, sau đó chợt mở to mắt nhìn về phía dưới bóng cây liễu kia. Đôi khi cô có thể liếc thấy thuỷ yêu kia ở chỗ nào đó lẳng lặng nhìn cô, chạm phải ánh mắt cô thì hắn nhìn vài giây rồi mới lặn xuống nước. Mỗi lần nhìn thấy thuỷ yêu kia, Tập Tang bé nhỏ sẽ vui vẻ cả một ngày.
Vào mùa đông không thể ngủ trưa ở đó, Tập Tang bé nhỏ cũng sẽ ngồi loanh quanh ở đó một lát, cầm sách theo hoặc làm việc gì đó khác. Cô còn từng ngốc nghếch sợ mặt hồ đóng băng thuỷ yêu không ra được, vào một mùa đông lạnh giá mà đập băng bên bờ sông……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...