Nam Chính Không Thay Người FULL


Edit: Gin’s
Quan Thừa Phong và Tân Duyên nhanh chóng nhận giấy đăng ký kết hôn, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn xong mới cùng nhau trở lại nhà Quan Thừa Phong.

Tân Duyên vui rạo rực nhìn mục bạn đời trên thiết bị liên lạc, còn dùng quyền hạn của bạn đời để xem trạng thái của Quan Thừa Phong.

Nhưng y chỉ nhìn một lát thì không còn hứng thú nữa.

Quan Thừa Phong không post trạng thái! Những cái đó đều là Quan An up lên!
Y không có hứng thú với Quan An, trong lòng y chỉ có Quan Thừa Phong!
“Lão Quan!” Tân Duyên la lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Quan Thừa Phong hỏi, hắn đã quen với đủ loại xưng hô kì quái toát ra từ trong miệng Tân Duyên.

“Chúng ta chụp chung một tấm ảnh, em muốn post status!” Tân Duyên nói.

Thiết bị liên lạc của mỗi người sẽ được liên kết với một tài khoản, ở trên đó có thể đăng các hoạt động, trạng thái, những gì post lên có thể cài đặt công khai hoặc chỉ cho bạn bè xem.

Trước đây y đăng trạng thái đều để công khai, trong đó có sách y đọc, đi chỗ nào chơi, ăn cái gì ngon linh tinh, thỉnh thoảng còn up ảnh selfie.

Lúc ấy không ai chú ý đến tài khoản của y, nhưng từ Túc Giang Nham đổ oan cho y thì tài khoản này có rất nhiều fan.

Đáng tiếc gần đây y không có thời gian cập nhật trạng thái…
Nhưng hiện tại y đã kết hôn! Cái này cần phải đăng!
Quan Thừa Phong đi đến bên cạnh Tân Duyên, tùy ý Tân Duyên tìm góc độ chụp ảnh.

Từ khi xác định quan hệ với Tân Duyên hắn đã biết được rất nhiều thứ trước đây mình không biết, hiện tại còn biết chụp tự sướng như thế nào cho đẹp, cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều…
Đương nhiên, hắn nguyện ý dung túng bạn đời, nhưng không phải lúc nào cũng nuông chiều được.

Chờ Tân Duyên đăng ảnh tự sướng xong hắn lập tức xách Tân Duyên đi huấn luyện.


Tân Duyên: “…” Thôi được rồi… Sinh mệnh không thôi, phấn đấu không ngừng.

Trong quá trình huấn luyện Tân Duyên nằm bẹp không đứng dậy, Quan Thừa Phong làm theo yêu cầu của Tân Duyên tiến lên hôn một cái…
Hắn luôn cảm thấy huấn luyện rất thú vị, hiện tại cảm thấy… Càng thú vị hơn.

Tân Duyên: “…” Sao cứ như thiệt thòi chính là y vậy?
Còn nữa, huấn luyện xong miệng sưng hết cả lên…
Y phải làm thế nào để lúc mẹ mình tới đây đưa cơm tin rằng mình thật sự rèn luyện, chứ không phải làm mấy chuyện linh tinh?
Mặc kệ thế nào cuộc sống của Tân Duyên và Quan Thừa Phong rất ngọt ngào.

Trong cuộc sống ngọt ngào như vậy Quan Thừa Phong lên cấp tám.

Cùng lúc đó phía Chân Thiệu Tề cũng ra thành quả… Vì thế bọn họ lại một lần nữa khởi hành đến thành Hàng Hải.

Trước đó sau khi Quan Thừa Phong đưa Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm đến chỗ Chân Thiệu Tề cũng không quản nữa, để Chân Thiệu Tề tự mình thẩm vấn hai người này.

Hắn moi móc được không ít chuyện của thế gia từ Triệu Khoa Lâm, còn Túc Giang Nham… Cốt truyện Túc Giang Nham biết không có tác dụng gì nhiều với hắn, còn không khiến người khác tò mò bằng bàn tay vàng của Túc Giang Nham.

Nhưng Chân Thiệu Tề không phải Triệu Khoa Lâm, không định lấy máu Túc Giang Nham nữa.

Hắn cảm thấy hiệu quả trước mắt không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là lâu dài tiếp tục phát triển…
Nghĩ đến Túc Giang Nham nói, trong truyện khi Tân Duyên pha chế thuốc đều có tác dụng ổn định Phúc Năng… Hắn liền bắt đầu nghiên cứu phương diện này.

Cũng nhanh chóng cho ra thành quả.

Chân Thiệu Tề phát hiện chỉ cần đặt nguyên vật liệu chế thuốc bên cạnh Túc Giang Nham một khoảng thời gian thì khi mang đi sử dụng sẽ có tác dụng ổn định Phúc Năng!
Thuốc có tác dụng ổn định Phúc Năng tăng hiệu quả rất tốt, loại thuốc làm rối loạn Phúc Năng lại giảm hiệu quả.

Ngoài ra, nếu nguyên vật liệu pha chế được Túc Giang Nham tự mình xử lý hiệu quả sẽ càng tốt!
Vì thế… Hắn bắt đầu áp bức Túc Giang Nham.


Túc Giang Nham ở viện nghiên cứu muốn ăn cơm, muốn các loại đồ dùng sinh hoạt đều phải dùng việc xử lý thuốc để đổi lấy!
Nếu gã làm nhanh có thể mỗi ngày ăn sung mặc sướng, nếu hắn lười biếng… chỉ có cơm hộp giá rẻ nhất đang chờ!
Mặt khác, muốn dùng mỹ phẩm dưỡng da xịn? Thế thì xử lý nhiều nguyên vật liệu vào!
Muốn quần áo đẹp? Xử lý nhiều tài liệu hơn nữa!
Hắn cũng không để Túc Giang Nham tự pha chế thuốc, học cách chế thuốc quá phí thời gian, hơn nữa Túc Giang Nham tự mình nói… Thời gian gã pha chế thuốc thà để xử lý nguyên vật liệu rồi đưa người khác pha chế còn hơn, bắt hắn gã pha thuốc thì để gã xử lý nguyên vật liệu cho rồi.

Thậm chí để Túc Giang Nham công tác tính cực, Chân Thiệu Tề còn nhốt Triệu Khoa Lâm cách gã một tấm kính.

Hàng ngày Triệu Khoa Lâm chỉ có thể ăn cơm hộp giá rẻ nhất, Túc Giang Nham nhìn Triệu Khoa Lâm là có động lực xử lý tài liệu nhiều hơn, sau đó ăn cơm hộp loại xịn!
Thỉnh thoảng còn có cả rau xào.

Ặc… Chân Thiệu Tề định giá thức ăn có chút cao, tay chân Túc Giang Nham lại chậm nên gã thường không được ăn ngon.

Dựa vào Túc Giang Nham, Chân Thiệu Tề có được loại thuốc với hiệu quả tốt, những loại thuốc đó giúp hắn giải quyết được vấn đề tồn đọng của chiến sĩ Phúc Năng, hơn nữa phương pháp tu luyện và phương pháp chế thuốc cũng được công khai toàn bộ ở thành Hàng Hải…
Trong nhất thời có rất nhiều người đến nương nhờ thành Hàng Hải.

Nhưng điều này cũng gây ra nhiều phiền toái —— những thế gia khác đứng ngồi không yên bắt đầu nhìn chằm chằm thành Hàng Hải.

Lần này Quan Thừa Phong đến thành Hàng Hải để giúp đỡ đối phó với những thế gia này.

Sự tình tiến hành rất thuận lợi.

Lúc trước những thế gia đó vì giết hắn mà phái ra chiến sĩ Phúc Năng cấp tám gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, kết quả bị hắn tự bạo giết hết…
Hiện tại hắn thân thể khỏe mạnh, những thế gia đó lại không có chiến lực mạnh nhất… Chỉ có thể xám xịt rời đi.

Đến nỗi chiến thuật biển người… những thế gia đó không làm được vì không đủ!
Năm thứ ba sau khi bắt được Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham, thế gia hoàn toàn lụi bại.


Điều này xảy ra còn sớm hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của Triệu Khoa Lâm.

Mà lúc này Quan Thừa Phong sớm đã đạt tới cấp chín, cũng sớm hơn thời gian Sở Đông Vũ lên cấp chín rất nhiều so với trong trí nhớ của y.

Bọn họ lăn lộn rất lâu lại chỉ khiến thế giới thay đổi càng nhanh, còn thành toàn cho Tân Duyên.

Tân Duyên năm trước đã lên đến cấp tám, trở thành cao thủ đứng đầu!
Thật ra y có thể lên cấp tám sớm hơn, nhưng vì mải học làm thuốc nên mới chậm một chút.

“Trước kia em chưa bao giờ dám tưởng tượng đời này mình có thể trở thành cao thủ cấp tám!” Sau khi thăng cấp Tân Duyên hưng phấn không thôi, “Em thật sự thật vui! Hiện tại em muốn đi đâu cũng được, thật hạnh phúc!”
Từ nhỏ y đã muốn đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài, hiện tại coi như đã đạt được!
Thật tốt!
Quan Thừa Phong ôn hòa nhìn Tân Duyên, hắn cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Tân Duyên giống như một mặt trời nhỏ có thể làm người bên cạnh vui vẻ lên.

“Quan Quan, chúng ta đi tìm Túc Giang Nham vui vẻ một chút đi!” Tân Duyên đề nghị.

Có vài người vô tư không thích so đo với người đã từng tổn thương mình, nhưng y thì không như vậy, y vẫn còn ghim!
Mỗi lần có chuyện gì đặc biệt vui vẻ y sẽ cố tình báo tin cho Túc Giang Nham, khiến Túc Giang Nham buồn bực một chút còn y có thể vui vẻ một chút.

Hiện tại y đã trở thành cao thủ cấp tám… Y quyết định đi gặp trực tiếp Túc Giang Nham, phải như vậy khoe khoang mới càng sướng!
Quan Thừa Phong vui vẻ đồng ý.

Loại việc nhỏ này đương nhiên cứ theo Tân Duyên!
Hai người vui vẻ mà tới nơi Túc Giang Nham xử lý tài liệu chế thuốc, sau đó… Tân Duyên nói vài lời khiến Túc Giang Nham muốn tẩn mình.

Nhìn Túc Giang Nham hận đến dậm chân tâm trạng Tân Duyên càng tốt, khi rời đi còn để người mang bánh bao cho Túc Giang Nham, để Túc Giang Nham bị tổn thường nguyên khí bồi bổ thân thể.

Y đúng là người tốt lấy ơn báo oán mà!
Đến nỗi Triệu Khoa Lâm… Tân Duyên không thèm để ý Triệu Khoa Lâm, nhưng Triệu Khoa Lâm lại là hàng xóm của Túc Giang Nham… cũng bị chọc tới tức điên.

Vậy thì thôi đi, lại còn không có ai cho y bánh bao!
Nhìn theo Tân Duyên và Quan Thừa Phong rời đi, nhìn tận mấy năm trời, Tân Duyên vẫn là dáng vẻ sức sống tràn đầy… trong lòng Triệu Khoa Lâm nói không nên lời hối hận.


Sao lúc trước y không chọn Tân Duyên?
Đến nỗi Túc Giang Nham… gã cũng hối hận.

Nhưng gã hối hận cũng không phải vì cướp bàn tay vàng của Tân Duyên.

Tân Duyên quá đáng giận, hở một tí là gửi tin tức khoe khoang với gã, khoe xong thì lại chặn gã, còn chạy tới gặp nhau để khoe tận mặt!
Gã hối hận… Lúc trước không nắm chặt Sở Đông Vũ.

Sở Đông Vũ bị Chân Thiệu Tề bắt xử lý chính sự, thời gian tu luyện ít đi rất nhiều nhưng bây giờ đã là chiến sĩ cấp bảy.

Địa vị của hắn trong lòng người dân cũng cao, tiền đồ vô lượng!
Càng quan trọng là… cái khác của Sở Đông Vũ thì không nói nhưng phẩm đức không có vấn đề.

Hai năm trước hắn thích một đồng nghiệp cùng công tác, một thiếu niên dịu dàng sinh ra trong một trấn nhỏ ngoài thành, sau đó tuyên bố kết hôn với thiếu niên này!
Dù bị người mẹ mình đưa ra từ nhà họ Sở phản đối nhưng hắn cũng không nghe lời mẹ mình nói, kiên trì tự mình lựa chọn.

Đương nhiên, bạn đời của hắn ngầm chịu vài tủi thân… Nhưng vị đó nhìn yếu đuối thực tế thì… Người sinh ra từ trấn nhỏ, còn có thể làm đồng nghiệp của Sở Đông Vũ có thể đơn giản sao?
Vì thế khi Sở Đông Vũ ở người đó trăm y ngàn thuận mẹ của Sở Đông Vũ, khi Sở Đông Vũ vắng mặt người đó liền bằng mặt không bằng lòng, chờ mẹ Sở Đông Vũ tìm mình hỏi tội… Sở Đông Vũ vừa lúc quay về!
Người đó cũng không coi mẹ Sở Đông Vũ ra gì, thủ đoạn còn biết chơi hơn cả mẹ Sở Đông Vũ, mẹ Sở Đông Vũ chỉ có thể ăn thiệt.

Ăn thiệt nhiều rồi mẹ Sở Đông Vũ cũng thành thật hơn.

Đương nhiên những việc này Túc Giang Nham không biết, gã chỉ thấy trên tin tức Sở Đông Vũ đi đến đâu cũng đưa bạn đời của mình theo, vẻ mặt ngọt ngào.

Gặp Tân Duyên gã vừa hối hận lại vừa tức giận, cầm bánh bao lên ném, sau khi ném lại hối hận…
Mà lúc này, Tân Duyên đã cùng Quan Thừa Phong bên nhau, lái chiến xa rời khỏi thành Hàng Hải.

Bọn họ tính toán đi hưởng tuần trăng mật.

Đi nơi nào xa một chút, xem có phương pháp gì có thể tu luyện Phúc Năng mà không tổn thương thân thể.

Dựa vào bàn tay vàng của Túc Giang Nham tóm lại không phải kế lâu dài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui