Edit: Gin’s
Lớp cao tầng của thành Hàng Hải cũng vì Triệu Khoa Lâm đối đầu với nhà họ Vương mà rung chuyển bất an, nhưng cuộc sống của những người bình thường vẫn trải qua không chút ảnh hưởng.
Người có công việc ổn định đủ để nuôi sống bản thân, người không có công việc ổn định khắp nơi tìm cách nuôi sống bản thân nếu thực sự sống không nổi chỉ có thể lựa chọn ra khỏi thành tìm việc.
Sở Đông Vũ gia nhập một đội săn cùng bọn họ ra khỏi thành.
Hắn mới vừa kiếm được một chút tiền Triệu Khoa Lâm lại cho người đến đánh tiếng với đội săn.
Đội săn không dám đắc tội với Triệu Khoa Lâm đuổi hắn không chút do dự, hắn chỉ có thể ra ngoài thành đi săn một mình cố gắng tích góp tiền để tháng sau trả nợ.
Với người vừa không có chiến xa vừa không có tiền đi taxi như hắn như vậy vừa mệt lại vừa không được bao nhiêu tiền.
Quan Thừa Phong biết được cảnh ngộ của Sở Đông Vũ nhưng không nhúng tay.
Mở mang kiến thức để biết người ở tầng chót sống như thế nào đối với Sở Đông Vũ mà nói cũng không tệ.
Huống chi… Những gì hắn từng trải qua so với trải nghiệm của Sở Đông Vũ còn gian nan hơn gấp trăm lần.
Khi đó thực lực của hắn còn không bằng Sở Đông Vũ bây giờ.
Quan Thừa Phong mặc kệ Sở Đông Vũ nhưng lại dốc lòng giáo dục Tân Duyên, đồng thời cũng không quên tự huấn luyện mình mỗi ngày.
Sáng sớm hàng ngày hắn đưa Tân Duyên ra khỏi thành đến tận đêm khuya mới trở về.
Hôm nay Quan Thừa Phong lại đưa Tân Duyên ra ngoài từ rất sớm.
Hắn vừa ra khỏi cửa đã nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm.
Người theo dõi hắn là Triệu Khoa Lâm phái tới nhưng thực ra đây là người của hắn.
Rất lâu trước đây hắn từng cứu giúp một cặp sinh đôi, hiện tại hai người này một phụ trách theo dõi hắn, một phụ trách theo dõi Tân Duyên.
Quan Thừa Phong có chút thương cảm cho Triệu Khoa Lâm.
Quan Thừa Phong mang theo Tân Duyên ra khỏi thành tìm một chỗ yên tĩnh bắt đầu tu luyện đến tận buổi trưa mới dừng lại, lấy đồ ăn đã chuẩn bị ra ăn trưa.
Trước khi ăn Quan Thừa Phong vẫy tay về phương xa.
Hắn vừa vẫy tay cặp song sinh am hiểu ẩn nấp lập tức xông ra ngoài.
Quan Thừa Phong hỏi hai anh em sinh đôi: “Hai người có ăn không?”
“Ăn rồi.” Hai anh em sinh đôi đồng thanh nói.
“Vậy thì chỉ cho các cậu mỗi người một cái nếm thử.” Quan Thừa Phong lấy ra một cái hộp cơm, sau đó lấy ra hai cái bánh có nhân to bằng lòng bằng tay cho mỗi người một cái.
Đây là bánh Tân Duyên làm đêm qua, cách làm rất đơn giản —— dùng máy xay bột, dùng máy trộn nguyên liệu, sau đó gói vào trong bột, phết một lớp dầu rồi bỏ vào lò nướng là làm xong bánh.
Sáng nay họ đã ăn nhưng vẫn còn rất nhiều nên mang theo để trưa ăn tiếp.
“Thế nào? Có phải là rất ngon không?” Quan Thừa Phong vừa hỏi cặp sinh đôi vừa hai ba miếng đã ăn hết một cái bánh.
“Tôi chỉ làm loại bánh bình thường nhất thôi…” Tân Duyên không nói nổi mà nhìn Quan Thừa Phong, y cảm thấy hương vị đồ ăn mình nấu ra rất bình thường.
“Tôi thấy ngon lắm.” Quan Thừa Phong nói, lại ăn thêm một cái.
“Đúng là rất ngon.” Anh em sinh đôi cũng gật đầu.
Tân Duyên không nhịn được hỏi: “Bình thường mọi người ăn gì?” Sao ăn món này mà cũng thấy ngon được?
“Cơm hộp.” Anh em sinh đôi trả lời không chút do dự.
Tân Duyên: “…” Thôi được rồi, những người này cũng giống với Quan An trải qua cuộc sống thường ngày một cách mộc mạc, khó trách y chỉ làm vài món đơn giản nhưng họ lại khen lấy khen để.
Trong lúc Tân Duyên cảm thấy những người này sống quá đơn giản Triệu Khoa Lâm cũng nghĩ vậy.
Mấy ngày nay y lôi kéo những người lúc trước đi theo Sở Đông Vũ, sau đó nhận ra cuộc sống của những người này đơn giản mộc mạc đến khó có thể tưởng tượng.
Bọn họ ngày nào cũng ăn cơm hộp giá rẻ!
Y nhìn không lọt nên tìm người chuyên môn nấu cơm cho họ, chỉ thấy những người này lần nào ăn cơm cũng đều gió cuốn mây tan cứ như bị bỏ đói lâu ngày!
Lúc cùng ăn Triệu Khoa Lâm có chút chịu không nổi!
Nhưng y vẫn thích xem họ ăn.
Những người này trước đây sống không tốt, là y giúp cho họ có một cuộc sống tốt hơn, bọn họ nhất định sẽ khăng khăng một mực với y.
Thành tựu đời trước của Sở Đông Vũ không thoát khỏi liên quan với những người này, hiện tại họ đều là của y!
Ngoài thành, Quan Thừa Phong đợi Tân Duyên ăn xong thì xử lý sạch chỗ còn lại, còn nói với Tân Duyên: “Duyên Duyên, sắp tới tôi bận việc, cậu đi săn với cặp sinh đôi nhé.”
“Anh có việc gì?” Tân Duyên hỏi.
“Chân Thiệu Tề sẽ tới.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên nghe Quan Thừa Phong nói Chân Thiệu Tề sẽ tới trong lòng có chút khó chịu.
Mấy ngày nay bọn họ huấn luyện ngoài thành thỉnh thoảng Chân Thiệu Tề sẽ tới, này còn chưa tính, mỗi lần Chân Thiệu Tề tới đây đều tỏ ra rất thân mật với Quan An.
Tân Duyên bất mãn đáp một tiếng: “Ừ.”
“Cậu mệt à?” Quan Thừa Phong hỏi.
“Có chút.” Tân Duyên cúi đầu.
Y không muốn đi săn —— muốn ở lại, có phải là có thể nghe được Quan Thừa Phong và Chân Thiệu Tề nói cái gì?
“Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi.” Quan Thừa Phong nói.
“Không nghĩ tới ông cũng có lúc cho người khác nghỉ ngơi đấy.” Giọng Chân Thiệu Tề đột nhiên vang lên.
Thực lực của hắn rất mạnh, luôn có thể tới một cách thần không biết quỷ không hay.
Quan Thừa Phong nói: “Tôi không cho người khác nghỉ ngơi lúc nào?”
Chân Thiệu Tề liếc mắt nhìn Tân Duyên rầu rĩ không vui rồi lại nhìn Quan Thừa Phong sau đó nhếch mép quen miệng nói: “Lúc trước tôi xin ông cho tôi nghỉ, ông cũng có đồng ý đâu.”
Thật là có chuyện như thế… Quan Thừa Phong nói: “Ông chưa đến cực hạn.” Khi đó Chân Thiệu Tề một lòng muốn báo thù lại không có thực lực, nhất định phải áp bức một chút.
Chân Thiệu Tề chỉ vào Tân Duyên hỏi: “Lẽ nào cậu ta đến cực hạn?”
Quan Thừa Phong nói: “Được rồi, nói chính sự đi… Chúng ta qua bên kia.”
Hai người tới cách đó không xa, sau khi đi được một đoạn trên mặt Chân Thiệu Tề hoàn toàn không còn nụ cười.
Hắn tươi cười với Quan Thừa Phong trước mặt Tân Duyên là muốn kích thích hai người này, hiện tại Tân Duyên không ở đây đương nhiên không cần phải cho Quan Thừa Phong sắc mặt tốt.
Chân Thiệu Tề mặt không cảm xúc nói: “Ông có biết hành vi khi nãy của mình được gọi là gì không? Là trọng sắc khinh bạn.”
Hắn còn tưởng rằng Quan Thừa Phong luôn thiết diện vô tư, không ngờ tới đụng tới Tân Duyên là bắt đầu tiêu chuẩn kép…
Ngược lại là Tân Duyên cũng rất nỗ lực, lúc không đi săn thì tranh thủ học kiến thức chế thuốc.
Quan Thừa Phong nói: “Tôi không liên quan gì đến Tân Duyên.”
“Đã lâu thế rồi mà ông còn chưa thổ lộ hả?” Chân Thiệu Tề có chút không nói nổi.
“Tuổi của tôi lớn hơn y nhiều như vậy, sao có thể đi lừa dối y?” Quan Thừa Phong nói.
Chân Thiệu Tề: “…”
Thấy Quan Thừa Phong quyết tâm không biểu lộ Chân Thiệu Tề đành thay đổi đề tài, nói tới tình huống hiện tại của thành Hàng Hải.
Hắn không cho Quan Thừa Phong sắc mặt tốt cũng vì những chuyện xảy ra gần đây.
Thành Hàng Hải rung chuyển bất an, hắn bận đến đầu óc choáng váng còn Quan Thừa Phong lại không chịu hỗ trợ.
Nói mãi Chân Thiệu Tề lại nhắc tới Triệu Khoa Lâm: “Triệu Khoa Lâm cho tôi một loại thuốc rất tốt có thể động viên Phúc Năng, tôi uống một nửa, nửa kia cho người kiểm tra.
Dựa theo kết quả, thuốc kia chỉ là thuốc động viên Phúc Năng bình thường nhưng bên trong có nhiều thêm một thành phần là máu người, ngoài ra không có gì khác.
Cũng không biết tại sao lại có hiệu quả động viên Phúc Năng tốt như thế.”
“Trong thuốc có máu người khác mà ông còn uống?” Quan Thừa Phong giật mình.
“Khi tôi uống đâu có biết trong đó có cả máu người.” Chân Thiệu Tề cắn răng nói, “Ông yên tâm, máu kia rất sạch sẽ không mang bệnh gì.
Sau này tôi chắc chắn sẽ không dùng nữa.”
Rõ ràng Triệu Khoa Lâm muốn lôi kéo hắn, hắn cũng thuận thế “hợp tác” với Triệu Khoa Lâm nên đồ Triệu Khoa Lâm cho hắn vẫn tương đối yên tâm, sau khi xác định không có độc thì thử một nửa, không ngờ bên trong lại lại bỏ thêm máu người.
Hiện tại Chân Thiệu Tề cảm thấy rất buồn nôn.
Dù sao vấn đề về Phúc Năng của hắn đã tốt hơn rất nhiều, cũng không quá khát cầu loại thuốc như vậy.
Quan Thừa Phong nói: “Ông cho người điều tra xem đó có phải là máu của Túc Giang Nham không.”
“Túc Giang Nham?” Chân Thiệu Tề có chút giật mình.
“Triệu Khoa Lâm có lẽ cũng sống lại giống tôi, mục đích làm việc của y rất rõ ràng, nếu như vậy y tốt với Túc Giang Nham khẳng định có nguyên nhân.”
“Tôi lập tức cử người đi điều tra.”
Chân Thiệu Tề và Quan Thừa Phong nói hồi lâu, đến khi rời đi hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì lại tới vỗ vỗ lưng Quan Thừa Phong.
“Ông làm cái gì đấy?” Quan Thừa Phong hoang mang.
“Không có gì.” Chân Thiệu Tề qua loa nói rồi nhìn Tân Duyên cách đó không xa, sau đó tặng cho Tân Duyên một nụ cười mang tính khiêu khích.
Đứng ở góc độ của Tân Duyên sẽ thấy hắn vừa ôm Quan Thừa Phong một cái.
Quan Thừa Phong không phải người, ném hết công việc cho hắn, hắn còn giúp Quan Thừa Phong, mình quả là một người bạn tốt xứng đáng được điểm mười.
Trở lại chiến xa của mình, Chân Thiệu Tề đẩy mũ xoa xoa mi tâm.
Ban đầu là Quan Thừa Phong cho hắn chỗ dựa hắn mới đứng lên được… Hắn hi vọng Quan Thừa Phong có thể hạnh phúc.
Chân Thiệu Tề đi rồi, Tân Duyên lập tức đi đến bên cạnh Quan Thừa Phong: “Hắn tới làm gì vậy?”
“Hắn có việc thương lượng với tôi.”
“Hắn bận vậy còn có việc gì phải đến thương lượng cái gì với anh…” Tân Duyên nghĩ đến cảnh trước đó thì xoắn hết cả lòng mề, cuối cùng cắn răng nói: “Quan An, tôi thấy hắn không có ý tốt với anh.”
Rõ ràng Chân Thiệu Tề muốn chiếm tiện nghi của Quan An!
“Không có ý tốt?” Quan Thừa Phong sững sờ.
“Có khi hắn coi trọng anh đó, mới vừa rồi còn động tay động chân, anh…” Tân Duyên cắn răng, “Anh phải cẩn thận.”
Quan Thừa Phong: “… Cậu cả nghĩ quá rồi, hắn không thể coi trọng tôi đâu.”
Chân Thiệu Tề tuyệt đối đối không có ý gì với hắn.
Với tính cách của Chân Thiệu Tề nếu thật sự có gì với hắn thì đã sớm theo đuổi từ lâu rồi.
Quan An cũng quá thẳng rồi! Tân Duyên có chút bất đắc dĩ.
Chân Thiệu Tề thân là cường giả cấp tám, lại còn là bề trên của Quan An, nhưng ở trước mặt Quan An lại không thèm giữ giá, nhất định là có mưu đồ.
Thế nhưng y không có tư cách để xen vào.
Y đâu phải bạn trai của Quan An! Huống chi Chân Thiệu Tề độc thân, điều kiện lại tốt như vậy, khuyết điểm duy nhất là hơi lớn tuổi… Y liên tục nói xấu Chân Thiệu Tề nhưng vẫn cảm thấy bất lực.
Tân Duyên rũ đầu xuống nói: “Anh cẩn thận chút là được, anh không thích đàn ông nên chắc không cảm nhận được, nhưng tôi có thể nhìn ra hắn thích anh.” Có đến vài lần y còn cảm thấy Chân Thiệu Tề đang gây hấn với mình!
“Tôi sẽ, còn nữa… Tôi thích đàn ông.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên tuổi còn nhỏ không có lòng phòng bị, trước đây khi ở với hắn còn dám cởi quần áo lau mồ hôi, còn để hắn phải giúp thay quần áo…
Lúc đó hắn không có suy nghĩ gì với Tân Duyên thì thôi, nhưng hiện tại… Quan trọng là để Tân Duyên biết xu hướng tính dục của mình còn giữ khoảng cách.
“Anh thích đàn ông?!” Tân Duyên bối rối, Quan An thẳng như vậy… sao lại thích đàn ông?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...