Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm
Cành trúc khẽ đưa, lá trúc dập dờn, gió mát thoảng qua, rừng trúc xao động phát ra từng đợt âm thanh xào xạc truyền đến phía chân núi xa xa, mang theo hương trúc thoang thoảng. Ánh nắng vàng tươi xuyên qua các lớp cành lá tạo thành những bóng râm loang lổ dưới mặt đất, khiến cho cảnh vật ngày xuân nơi đây càng thêm vẻ trong trẻo và ôn hòa.
Trên con đường đá cuội nhỏ bên cạnh rừng trúc, có hai bạn nhỏ tuổi sàn sàn nhau đang chầm chậm đi tới, chính là Cố Phàm và Thẩm Kình Thương.
“Thập Nhị, lần nào cũng phiền đệ mang thức ăn tới cho ta, thật ngại quá.”
Cố Phàm cẩn thận nắm gói giấy dầu trong tay, cười đầy thỏa mãn, lắc lắc lư lư đi theo phía sau sư đệ nhà mình.
Đây là sư đệ gần đây y mới thân thiết, mặc dù nhóc kia lạnh như băng, nhưng thật ra là người tốt a. Lần này y chỉ nói với hắn có ba mươi mấy lần muốn ăn bánh hoa quế thôi mà hắn liền mua thật, quả nhiên trong nóng ngoài lạnh, mạnh miệng mềm lòng.
“Ừm.” Thẩm Kình Thương quay đầu nhìn y một cái, trên gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, bỗng nhắc nhở: “Không ăn?”
“A, hả!”
Cố Phàm ngẩn một lúc mới hiểu ra liền gật đầu, nhanh tay mở túi giấy ra, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt.
“Thập Nhị, sao ngươi chỉ mua cho ta một miếng bánh hoa quế thế?”
Thẩm Kình Thương hờ hững nhìn y, hỏi: “Sư huynh khi đó đã nói như thế nào?”
Cố Phàm chớp chớp mắt, nghiêm túc nhớ lại: “Ta nói khi sư đệ ngươi xuống núi nhớ mang về cho ta mười miếng bánh hoa quế, nếu trên đường gặp gánh bán bánh táo xay, vậy thì mua một miếng.”
Thẩm Kình Thương đong đưa cọng tóc ngu ngốc, mặt biểu cảm, nghiêm túc nói: “Ta đúng lúc gặp gánh bán bánh táo xay.”
… Cho nên ngươi chỉ mua một miếng thôi hả? Cho nên hôm nay y không được ăn thật nhiều thật nhiều đồ ngọt phải không?
Y chết đi cho rồi!
Cố Phàm suy sụp, phụng phịu, lại chưa từ bỏ ý định kéo tay áo Thẩm Kình Thương hỏi.
“Thập Nhị, ngươi thật sự chỉ mua một miếng thôi à?”
Thẩm Kình Thương bình tĩnh gật đầu: “Chỉ có một miếng.”
Cố Phàm thở dài thật sâu, cắn răng nhìn say đắm miếng bánh ngọt nằm cô đơn trong gói giấy càng lộ rõ vẻ đáng thương kia một hồi lâu, mới vẫy tay với Thẩm Kình Thương.
Thẩm Kình Thương chầm chậm tới gần, đứng thẳng trước mặt Cố Phàm, bỗng bị nhét vào miệng một miếng gì đó, mùi thơm nồng nàn tràn đầy khoang miệng, vị ngọt ngào tan ra đầu lưỡi, chính là bánh hoa quế.
“Ăn ngon không?” Cố Phàm nghiêng đầu, nhìn hắn tỉnh rụi nuốt chửng miếng bánh ngọt, mới bỏ nốt nửa miếng bánh còn dư lại nửa vào miệng mình, chép chép miệng: “Cũng không tệ nha, ta thích nhất bánh hoa quế ở cửa tiệm kia.”
Nói tới chỗ này, y lại lộ vẻ ưu tư: “Lần này thật đáng tiếc. Lần sau chúng ta cùng đi nhé, nhất định không mua nhầm nữa. Đến lúc đó chúng ta sẽ mua mười miếng, ngươi năm miếng, ta năm miếng.”
Thẩm Kình Thương ngơ ngác một lúc, đôi mắt đen láy nhìn y không chớp: “Ngươi đã thích như vậy, tại sao còn chia cho ta?”
Cố Phàm nhìn hắn khó hiểu, nói như chuyện đương nhiên: “Cái này còn phải hỏi sao, mặc dù ta thích bánh hoa quế, nhưng ta càng thích Thập Nhị hơn a!”
Thẩm Kình Thương im lặng một hồi, bỗng nói: “Đưa tay.”
“Hả?” Cố Phàm không hiểu cho nên chớp mắt.
Thẩm Kình Thương kiên nhẫn lập lại: “Đưa tay đây.”
Cố Phàm lúc này mới hiểu, quệt vội bàn tay dính đầy vụn bánh vào quần áo rồi mới chìa ra.
Một túi giấy dầu nặng trĩu rơi vào trong tay y một cách kỳ tích.
Cố Phàm sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Thẩm Kình Thương.
Gói đồ lớn thế này vừa rồi hắn để ở đâu thế?!
Thẩm Kình Thương hiển nhiên hiểu lầm ý của Cố Phàm, vì vậy giải thích: “Đây là ta mua giúp sư phụ, có điều răng lợi của người không tốt, tốt nhất nên ăn ít đồ ngọt.”
Sư phụ bình thường không phải ghét nhất ăn đồ ngọt sao? Nhưng mà có đồ ăn ngon thì quan tâm nhiều làm gì.
Cố Phàm thỏa mãn ôm túi bánh hoa quế thật lớn, đôi mắt như cũng phát sáng.
“Đi, Thập Nhị, chúng ta tìm một chỗ từ từ ăn.”
“Ừ.” Thẩm Kình Thương nghe lời đi theo tay y kéo, khóe miệng cong thành một nụ cười vô cùng nhạt, nhoáng cái đã lại không thấy tăm hơi.
Ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, chiếu xuống hai bóng người như đang dính vào nhau. Tiếng nói cười của hai đứa nhóc dần biến mất trong tiếng xào xạc của rừng trúc, dần phân không rõ.
Chỉ còn lại rừng trúc rậm rạp đong đưa trong gió, những cành lá mảnh khảnh lay động như đang ca múa uyển chuyển mà tĩnh lặng.
Trời cao trong xanh thật đẹp.
Hết chương 23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...